Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 129:
Huyện Sài Tang nghèo khổ không có chút nước luộc, cuộc sống lại vô cùng gian khổ. Những người khác đều không chọn tới đây nhậm chức, cho dù có bị triều định phái đến đây cũng sẽ nghĩ cách được chuyển đến nơi khác. Cũng có người lúc đầu tới đây không hiểu rõ nhưng ở đây được mấy tháng cũng đã nhìn rõ mọi chuyện nghĩ cách rời khỏi đây.
Bây giờ tri huyện mới đã đến Sài Tang, huyện thừa nghĩ tri huyện này hẳn cũng giống những người trước đây. Dù sao cũng không có ai ngốc lại tự xin tới nơi này chịu khổ chịu tội.
Chỉ là không biết tri huyện mới này có thể kiên trì được mấy tháng.
Huyện thừa còn đang suy nghĩ, người đã đến bên ngoài nha môn. Nhìn thấy người tới không chỉ có tri huyện mới còn có mẫu thân và mẹ hắn, giật mình một hồi lâu cũng không khép miệng lại được.
Đột nhiên hắn không biết tri huyện này thuộc về loại thứ mấy.
Hắn đột nhiên nhớ tới ngoại trừ hai loại tình huống trước, còn có loại thứ ba. Đó chính là người biết rõ rõ tình hình huyện Sài Tang nhưng vẫn chọn tới đây nhậm chức. Chỉ là loại người thứ ba cũng sẽ không ngốc quá lâu, sẽ không vượt qua một năm. Sỡ dĩ bọn họ muốn đến đây nhậm chức chẳng qua vì muốn thêm một chút lý lịch trong quan trường mà thôi.
Nhưng cho dù là loại thứ ba, cũng sẽ không dìu già dắt trẻ tới nơi này. Thiên hạ nào có người ngu như vậy, đang yên làng không ở còn muốn mang theo cả nhà cùng nhau chịu khổ.
Nhưng Tiền thị nói giỡn nói: "Nói ra cũng thật trùng hợp, lão bà tử ta họ Tiền. Nói không chừng mấy trăm năm trước chúng ta còn là một nhà đó." Tiền thị nghĩ mặc kệ nơi đây yếu kém đến mức nào, nhưng nhi tử vừa đến đây, sau này còn phải cùng người ta làm việc. Đối xử hòa nhã với người ta một chút, sau này bọn họ cũng sẽ làm việc tận tâm hơn.
Tuy nói ở đây vô cùng gian khổ, nhưng con bà cuối cùng vẫn lấy được cho bà được một phần vinh quang.
"Đại nhân, hạ quan họ Tiền, là huyện thừa ở đây cũng là người Sài Tang. Phía sau nha môn có nhà ở, cũng là nơi ngài và người nhà ngài ở." Tiền huyện thừa nhận công văn, dẫn người đi tới hậu viện.
Lần đầu tiên Tiền thị được người khác là lão phu nhân, nhất thời không phản ứng lại. Đợi đến khi khôi phục lai, hai mắt liền chua xót.
Lại nhìn quần áo trên người và tay đưa công văn, có lẽ tri huyện mới này cũng giống như hắn đều xuất thân từ nhà nhà nông.
Lúc trước nàng còn lo lắng sân nhỏ không đủ ở, còn phải ra ngoài thuê một gian nhà bên ngoài.
Huyện thừa còn đang suy đoán, đã thấy cha Liễu mang công văn nhận chức tới.
Hậu viện cũng có chút rách nát, nhưng đã được thu dọn sạch sẽ. Có lẽ do huyện thừa ngóng trông tri huyện mới tới, nên đã gọi người quét tước từ sớm.
Cũng không biết do không có sự khác biệt thân thế hay vì nguyên nhân gì, huyện thừa chỉ cảm thấy vị tri huyện này không giống những người khác.
Huyện thừa nhận công văn lúc này mới trộm đánh giá người trước mắt. Tuổi tác không lớn, nhìn dáng vẻ này cùng lắm chỉ ba sáu ba bảy tuổi, cử chỉ văn nhã, đối đáp hiền hòa.
"Lão phu nhân, đúng là trùng hợp!"
"Đại nhân, ngài đi đường dài có lẽ đã mệt nhọc. Ngài nghĩ ngơi trước đi, đợi lát nữa hạ quan tới Thanh Phong Lâu đặt một bàn rượu thức ăn để đón gió tẩy trần cho ngài."
"Làm phiền rồi!" Giọng điệu cha Liễu bình đạm, giường như không quá để ý đến tình hình ở đây.
Cha Liễu xua tay: "Tiền huyện thừa không cần phải tiêu phí vì ta, bằng không ngươi phái người dẫn tiểu tử đi chợ mua đồ ăn, muộn một chút đến chỗ ta ăn cơm. Bản quan mới đến, không hiểu biết nơi này, đến lúc đó còn có nhiều vấn đề cần thỉnh giáo huyện thừa."
Chuyện Liễu Nha Nhi cảm thấy may mắn duy nhất từ khi đến đây là hậu viện đủ lớn, phòng ở cũng nhiều, đủ để bọn họ ở.
Cả nhà chọn phòng xong, mấy nha dịch cũng giúp đỡ mang đồ vào.
Đợi Tiền huyện thừa rời đi, cha Liễu mới nói với Liễu Nha Nhi: "Hôm nay đành vất vả cho Nha Nhi. Cha chỉ cảm thấy huyện nha đã hư hỏng như vậy, sao bọn họ còn có tiền đến tửu lầu đặt bàn tiệc cho chúng ta."
"Huyện nha có mấy người, đến lúc đó đều gọi mọi người cùng tới, ta cũng có thể nhận mặt một lần. Ta còn muốn thu dọn lại đồ đạc, Tiền huyện thừa có việc cứ làm đi."
Cha Liễu đã mời nhiệt tình như vậy, nếu Tiền huyện thừa còn từ chối thì đúng là có chút không biết tốt xấu, trả lời lại: "Vậy nghe theo đại nhân."
"Hôm nay ta tới đây còn chưa chính thức tiền nhiệm. Ta không phải cấp trên ngươi cũng không phải cấp dưới, coi như làm quen mời ngươi tới làm khác có được không?" Để thể hiện thành ý cha Liễu cũng sửa từ bản quan thành ta.
"Được!"
"Hạ quan không dám! Đại nhân có vấn đề gì cứ hỏi, hạ quan biết sẽ đáp lại." Tiền huyện thừa biết tri nhiệm mới là người hiền lành. Nhưng hắn thấy sắc mặt những người trước mắt đều nơm nớp lo sợ khom người đáp lại.
"Chỉ là làm bữa cơm mà thôi, có thể mất bao nhiêu sức lực. Con lập tức đi mua đồ ăn, buổi tối làm đa dạng một chút cũng xem như chiêu đãi dạ dày trèo đèo lội suối suốt một tháng." Tốt xấu gì cũng đã làm con gái cha Liễu sáu bảy năm, chút tâm tư này của cha sao nàng có thể không biết. Cũng không biết với lòng thánh phụ này của cha Liễu trên con đường quan trường này là tốt hay xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận