Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 23:
Ăn cơm xong, cha Liễu mới nói đến những tính toán sau này.
"Hôm nay ta nói Mộc Nhi về nhà cùng ta, hắn lại không chịu. Nói trên người mang chữ hiếu, chờ Lưu thị qua bảy bảy bốn mươi chín sẽ dọn tới đây. Đứa nhỏ này hiểu chuyện, nhưng lều thô sơ kia gió thổi liền đổ, sao có thể ở được. Ta nghĩ chờ Lưu thị qua thất để Mộc Nhi dọn lại đây. Sau này mỗi thất hắn tới mộ Lưu thị lễ bái là được cũng không nhất thiết phải chờ bốn chín ngày.
"Ngươi nhìn mà sắp xếp là được! Mấy ngày hôm trước ngươi cầm đi một lượng bạc, hiện tại ta trong tay ta còn 600 văn tiền. Năm nay chỉ sợ lúa mạch không thu hoạch được, ngày mai ngươi lấy tiền này mua chút lương thực về, đề phòng trước. Tránh cho đến lúc đám thương nhân lòng dạ hiểm độc kia nhân lúc thiên tai tăng giá lương!" Trong nhà tăng thêm một miệng ăn, Tiền thị cũng bắt đầu suy nghĩ chu đáo trước.
"Nương, con hiểu!" Cha Liễu ăn nốt miếng cơm cuối cùng, định đi đến túp lều ở Tần gia.
Tần Mộc còn nhỏ, túp lều đơn sơ đến cả cái chắn gió cũng không có, hắn sợ đứa nhỏ ở một mình ban đêm sẽ sợ hãi, cho nên trước khi Tần Mộc chuyển đến đây, cha Liễu định chuyển đến ngủ cùng hắn.
Cuối cùng cũng qua thất đầu của Lưu thị, cha Liễu giúp hắn thu dọn mấy thứ, nắm tay Tần Mộc trở về.
Đó là lần đầu tiên Liễu Nha Nhi nhìn thấy Tần Mộc. Rõ ràng là người cùng một thôn, nhưng trong ký ức lại chưa từng gặp nhau.
Tần Mộc lớn hơn Liễu Nha Nhi hai tuổi, bé hơn Liễu Đông Thanh một tuổi, chiều cao lại thấp hơn một cái đầu so với Liễu Đông Thanh. Có lẽ do suy dinh dưỡng đã lâu, sắc mặt vàng như nến, nhưng không đến mức là da bọc xương.
Liễu Nha Nhi đã từng gặp Lưu thị, diện mạo Tần Mộc giống mẹ hắn, rất đẹp.
"Mộc Nhi, đây là Nha Nhi, đây là Thanh Nhi. Sau này ngươi ngủ cùng một phòng với Thanh Nhi, có chuyện gì phải nói với ta và Tiền nãi nãi biết không?" Cha Liễu nắm tay, dẫn hắn đi làm quen.
"Vâng!" Tần Mộc mím môi, ậm ừ một tiếng, đứng lẳng lặng bên cạnh cha Liễu, không nói một lời.
"Nha Nhi, Thanh Nhi, sau này Mộc Nhi sẽ ở nhà chúng ta, các ngươi phải đối xử với hắn như huynh đệ mình, không được bắt nạt hắn, hiểu chưa?"
Cha Liễu sợ trong nhà đột nhiên có thêm một người, còn vì mẫu thân người này mà tiêu hết một lượng bạc của bọn họ. Hắn sợ hai đứa nhỏ sẽ hận Mộc Nhi, sau này sẽ bắt nạt hắn.
"Đã biết, cha!" Huynh muội Liễu gia đồng thanh trả lời.
Thấy chuyện nên nói đã nói xong, cha Liễu để Liễu Đông Thanh đưa Tần Mộc về phòng.
Cứ như vậy, Tần Mộc ở lại Liễu gia chính thức trở thành một phần tử của Liễu gia.
Con nhà nghèo sớm hiểu chuyện, lời này tuy không chính xác hoàn toàn, nhưng chuyện này với đa phần con nhà nghèo đều rất thực tế.
Tần Mộc chính là một trong số đó.
Có lẽ là bởi vì nhà nghèo, từ nhỏ lại không có cha. Tần Mộc mười một tuổi đã trưởng thành hơn đám trẻ cùng tuổi rất nhiều. Hắn biết rõ mình ăn nhờ ở đậu nhà người ta, có được miếng ăn từ tay người khác khó đến mức nào, cho nên việc ở Liễu gia bất luận là việc trong nhà hay việc nhà nôn, Tần Mộc đều tranh làm.
Hắn không muốn bị người ta nói là chỉ biết ăn mà không làm.
Tần Mộc không nói nhiều, ngày thường luôn đi theo sau Liễu Đông Thanh, thỉnh thoảng sẽ nói mấy với Liễu Đông Thanh vài câu.
Liễu Nha Nhi nghĩ, có lẽ do hai người bọn họ ở cùng một phòng, tuổi cũng xấp xỉ, tương đối nhiều đề tài nói chuyện.
Từ hôm mưa đá đã hơn mười ngày. Mặc dù lúc trước đã đỡ nâng lúa mạch lên, nhưng lúa mạch vẫn bị hư hại.
Lúc này đang trong thời kỳ lúa mì làm đòng*, trải qua chuyện này sản lượng lúa mì năm nay sẽ giảm ít nhất một nửa.
(Làm đòng: Khi cây lúa đã có lúa non lộ ra khỏi trồi chính, chuẩn bị kết hạt."
Lúc rảnh rỗi, cha Liễu luôn nhìn trời thở dài.
Liễu Nha Nhi biết, cha nàng đang lo lắng cho cuộc sống trong nhà sau này. Xảy ra thiên tai cho dù con người không cam lòng đến mức nào, cũng chỉ có thể chấp nhận. Dù sao người nông dân ở thời cổ đại đều dựa miếng cơm ông trời ban cho.
Thời tiết có thể có vụ mùa bội thu. Gặp thiên tai, cũng chỉ có thể cắn răng nhận, không có cách nào cứu chữa.
Nếu ở thời hiện đại thì còn may, nếu lúa mì bị thương thì bón thúc cứu chữa một chút, nhưng ở thời cổ đại, phân đạm lấy đâu ra? Liễu Nha Nhi không có bản lĩnh có thể làm ra phân bón.
Đột nhiên, Liễu Nha Nhi nghĩ đến kiếp trước, mẹ nàng mỗi năm đều phơi khô thân cây lúa mì và thân cải dầu đốt lửa cho cháy hết, sau đó rải tro cháy trên ruộng, nói là phân bón.
Không có rơm rạ, vậy dưới chân núi sau không phải có đống lá mục sao? Tuy rằng không phải phân đạm, nhưng cũng là phân bón, có thể khắc phục được chút nào hay chút đó có đúng không?
Liễu Nha Nhi kích động vỗ đùi, kết quả lại đau đớn vì dùng quá lực.
"Nha Nhi, muội làm sao vậy?" Mấy người đang hái rau, Liễu Đông Thanh và Tần Mộc hái rất nghiêm túc, bị động tác bất ngờ của Liễu Nha Nhi làm cho hoảng sợ.
"Ca ca, muội đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước đọc sách nông có viết cây thối lá cây đốt đi rắc xuống đất, có thể dùng làm phân bón. Lúa mạch nhà ta có thể rải một hít, không chừng có thể tốt lên!"
Vừa nghe đến lúa mạch có thể làm đòng, không chỉ Liễu Đông Thanh, ngay cả Tiền thị đều mở to hai mắt nhìn, vội vàng nhìn về phía Liễu Nha Nhi.
"Thật sự?" Tổ tôn hai đồng thời hỏi
"Trong sách nói như vậy, không biết có chắc chắn hay không!" Liễu Nha Nhi chỉ biết phân đạm có ích, còn phân tro này thế nào nàng không xác định được.
"Trong sách đã viết như vậy, khẳng định là thật. Ăn cơm xong, chúng ta ra sau núi đi gom lá cây!" Liễu Đông Thanh dường như nhìn thấy ánh sáng hy vọng, tốc độ hái rau càng nhanh hơn.
Tần Mộc nãy giờ vẫn không thay đổi, ngước mắt nhìn thoáng qua Liễu Nha Nhi, sau đó lại cúi đầu, yên lặng hái rau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận