Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 201:
Mười tháng chờ đợi, cây mía ở ngoại ô đón một vụ mùa bội thu. Gần bảy trăm mẫu mía, không ngừng bị chặt xuống đưa tới xưởng.
Xe chở mía đi lại không ngừng trên đường, mấy người nông dân nhìn cảnh tượng nhộn nhịp này, mặc kệ eo mỏi lưng đau đều cười tươi ra mặt. Sau khi cười xong lại cong lưng đi chặt mía, dao chặt trong tay thoăn thoắt như có thể bốc khói.
Huyện nha, Tiền huyện thừa bước vào thính đường, bẩm báo nói ngoại trừ đất khai hoang ngoài thành, ở những nơi khác như sườn núi nhỏ trong thon, bờ sông, chân núi đều bị khai phá ra hết. Trước mắt người tới huyện nha đăng ký đã tổng cộng có ba trăm hai mươi sáu mẫu.
Cha Liễu nghe bẩm báo xong, gật đầu, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một lát, mới hỏi: "Đường tới Ổ Trang ít ngày nữa sẽ khơi công, công tác chuẩn bị phía trước đã làm xong chưa/"
Tiền huyện thừa cung kính bẩm: "Thưa đại nhân, đều đã làm xong, chỉ chờ thu hoạch mía xong sẽ lập tức bắt đầu."
"Được."
"Đại nhân, tuy nói hạ quan chỉ là cấp dưới của ngài, có mấy lời hạ quan không nên nói. Chỉ là..."
"Hạ quan đã hiểu, lát nữa sẽ đi tìm tiểu thư!"
"Nghe đại nhân nói, tiểu thư muốn làm tiệc tối, không biết năm nay sẽ làm cái gì, có muốn thông báo đến các thôn hay không."
"Ai" Tiền huyện thừa than nhẹ một tiếng. Đại nhân đã như thế nói, hắn còn có thể nói cái gì?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Liễu Nha Nhi ôm sổ sách tiến vào, cười hỏi.
Liễu đại nhân còn chưa đến năm mươi tuổi, người gầy ốm không nói, ngay cả khuôn mặt... cũng có nếp nhăn.
Thật sự tất niên mấy năm qua chỉ ăn cơm xong lại gác đêm cực kỳ không thú vị. Rất lâu trước kua, nàng đã nghĩ tới tiệc tối Tết Âm Lịch, bây giờ bất kể là dân cư Sài Tang hay là kinh tế đều phát triển chưa từng có, cũng đáng để làm một buổi tiệc tối.
Cha Liễu lại ngồi thẳng người dậy: "Tiền huyện thừa cứ nói đừng ngại."
Liễu Nha Nhi đặt sổ sách xuống, cười giải thích: "Đêm nay sẽ làm hội lớn. Ta nghĩ, bá tánh chúng ta bây giờ cũng xem như an cư lạc nghiệp, năm nay cây mía lại được mùa, lại còn hai tháng nữa sẽ đến tết, chi bằng thừa dịp ăn tết làm tiệc tối để mọi người cùng nhau vui vẻ."
"Tiền huyện thừa lo lắng nhiều rồi, bản quan nghỉ ngơi rất tốt." Cha Liễu lại tròn mắt nói dối.
"Hạ quan hy vọng đại nhân đừng một lòng lao đầu vào công việc, ngài. . ngài cũng phải chú ý nghỉ ngơi." Nói đến đây, Tiền huyện thừa lại đau lòng. Sài Tang có thể có hôm nay, đều là công lao của Liễu đại nhân, những ngày đó đều là Liễu đại nhân làm việc không phân biệt ngày đêm, dốc hết tâm huyết làm lụng vất vả đổi lấy. Nhìn Liễu đại nhân hiện tại đúng là đã già hơn lúc mới tới dây rất nhiều.
"Tiền bá muốn hỏi ta cái gì?"
Cũng không biết Liễu tiểu thư là vị thần tiên nào chuyển thế, bác học đa tài không nói còn có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng kỳ diệu ông ấy còn chưa từng nghe tới.
"Đúng rồi, ngươi có rảnh thì đi tìm Nha Nhi đi, nàng nói tết năm nay muốn làm liên hoan tiệc tốt Tết Âm Lịch. Hạng mục công việc cụ thể, ngươi cứ đi hỏi con bé." Nghĩ tới mấy lời nói hôm qua của nữ nhi cùng vẻ mặt chờ mong của nàng khi nhắc đến tiệc tối, khuôn mặt cha Liễu cũng dịu đi mấy phần, mặt mày mang theo ý cười.
Cách Tết Âm Lịch còn hai tháng, nếu muốn làm tiết mục đều cần có thời gian, ông ấy phải nhanh chóng đi sắp xếp.
Dựa theo ý của Liễu Nha Nhi, đêm tất niên ba mươi sẽ làm sân khấu lớn ở đê Dương Liêu, các bá tánh tự mình bố trí tiết mục, đến lúc đó từng nhóm lên biểu diện. Vì để dân chúng có động lực tham gia biểu diễn, Liễu Nha Nhi quyết định sẽ tự trích túi tiền của mình ra chuẩn bị các phần thưởng.
Tiền huyện thừa nghe xong kinh hãi, kinh hãi xong lại vô cùng vui mừng. Ông ấy không nghĩ tới trên đời này lại có cả cái gọi là tiệc tối liên hoan, dựa theo cách nói của tiểu tử, năm nay đúng là toàn dân cùng vui mừng.
"Hắc, khách quan có phải người có hơi xem thường người khác rồi hay không? Không nói dối ngài, ngày đại thọ Triệu lão thái gia mời gánh hát từ Mộc Dương đến, ta đã nghe đứng dựa vào tường nghe hết hoàn chỉnh, cũng xem như học được còn có thể hát được hai giọng."
Tiểu nhị vắt rẻ lau lên vai, cười nói thiếu đòn: "Bí mật"
Tiểu nhị nghĩ hắn xướng đương nhiên dễ nghe. Nghĩ xong liền hừ một cái ra sau bếp. Hai cân đường cát trắng, hắn nhất định phải có được.
Tin tức vừa ra, bố cáo còn chưa dán đã khiến khiến cho toàn thành ồ lên.
"Nha Nhi đang suy nghĩ gì vậy?"
"Hạ quan lập tức đi sắp xếp."
Đã đi được bốn năm tháng, cũng không biết Tần Mộc đã tới Xiêm La hay chưa. Cổ đại phiền toái nhất chính là không có điện thoại di động, không thể kịp thời liên hệ đúng là khiến người ta lo lắng.
Hoa trà này là Tần Mộc mua tặng cho Liễu Nha Nhi, lúc trước đặt ở hàng nước tương, Tần Mộc đi rồi nàng liền mang về phủ.
"Không, không có gì!" Liễu Nha Nhi lấy lại tinh thần lại nhìn hoa trà.
Khách điểm Vân Lai, tiểu nhị xoa bàn hỏi người chạy vặt: "Ai, ngươi có nghe nói không? Đêm ba mươi sẽ làm tiệc tối, ngươi có tham gia không?" "Không tham gia, ta còn phải bưng mâm lau bàn, tham gia cái gì? Sao vậy, ngươi muốn tham gia?"
Bởi vì Tần Mộc không có ở đây, đường mới lại xuất xưởng nên cửa hàng vô cùng bận rộn.
Liễu Đông Thanh không muốn muội muội quá vất vả tranh đấu với mấy người thương nhân kia. Trước đó hắn đã từng giúp xử lý chuyện ở hàng nước tương, bây giờ quản lý cửa hàng đường đương nhiên rất thuận lợi.
Trong phủ, Liễu Nha Nhi nhìn hoa trà trong sân đến thất thần.
"Hứ - chỉ với vẻ mặt xấu xa này của ngươi, mắt không mù đều biết ngươi có tâm tư gì, còn muốn bí mật? Không phải ta nói ngươi ngoại trừ lau bàn ra còn biết diễn kịch nữa đó chứ?" Khách nhân uống trà cũng xen mềm vào.
"Vậy phải xem ngươi xướng có nghe được hay không!"
Tiểu nhị xua xua tay: "Muốn nghe vậy chờ đến đêm ba mươi tới đê Dương Liễu. Đến lúc đó mong các vị khách quan cho ta một phiếu, nghe nói người được hoan nghênh nhất còn có thể được hai cân đường."
"Nha, nhìn không ra, Nhị Ngưu còn biết hát tuồng. Tới tới tới, xướng mấy câu nghe xem nào." Khách nhân bàn bên cũng hùa theo trêu ghẹo.
"Là do việc ở xưởng đường gần đây mệt mỏi sao?" Lâm Tiểu Tiểu lộ ra vẻ lo lắng. Trong ấn tượng của nàng ấy, cô em chồng lúc nào cũng mang theo ý cười.
"Muội không sao! Muội về phòng nghỉ một lát, tẩ tử cũng nhanh về phòng nghỉ ngơi, nếu nãi nãi trở về nhìn thấy tẩu đang lắc lư ở đây, nhất định sẽ lẩm bẩm."
Đầu tháng này Lâm Tiểu Tiểu khám ra có thai hai tháng, làm cho cả nhà Liễu gia mừng rỡ khôn xiết. Đặc biệt là Tiền thị, sợ Lâm Tiểu Tiểu bị va chạm, cái này không được, cái kia không phải, sáng sớm đã ra chợ nói đi sớm mới có thể chọn được gà mái ngon.
"Sao có thể quý giá như vậy? Ngồi lâu tròng phòng thật sự quá nhàm chán, ta mới nghĩ đi ra ngoài hít thở không khí."
"Vậy hiện tại gió cũng thổi qua rồi, tẩu mau về phòng nghỉ ngơi thôi. Xuân Đào mau đỡ tẩu tẩu về phòng."
Xuân Đào là nha hoàn Liễu Nha Nhi mua cho tẩu tẩu. Ca ca nàng bận việc ở cửa hàng, nàng sợ một mình tẩu tẩu nhàm chán nên mua một nhà hoàn cho nàng ấy.
Xuân Đào rất nghe lời, đỡ Lâm Tiểu Tiểu vào phòng, không cho chút cơ hội phản kháng.
Liễu Nha Nhi cũng quay về phòng, nghĩ muốn vẽ một ít hoa văn để người làm xiêm y cho cháu trai nhỏ hoặc là cháu gái.
Làm xong quần áo cho cháu, cũng đã gần đến cuối năm, cách ngày Tết còn không đến mấy ngày. Liễu Nha Nhi cuối cùng cũng nhận được thư Tần Mộc gửi tới, thương đội đã an toàn đến Xiêm La.
Lúc này Nhị Ngưu mới không tình nguyện đi xuống đài.
"Mau xuống dưới, đừng ở trên đó là xấu mặt nữa, lão nương còn muốn xem người khác biểu diễn."
Trong tiếng la hét ồn ào, Nhị Ngưu cuối cùng cũng dừng lại không hát nữa. Không phải bị buộc dừng lại mà à hắn chỉ biết một đoạn ngắn như vậy. Đối mặt với người nói hắn xương khó nghe, Nhị Ngưu lại đứng chống tay vào eo, không phục phản bác lại: "Ngươi từng được nghe diễn như thế nào sao, ta xướng khó nghe chỗ nào? Ngươi có bản lĩnh thì lên xướng dí."
"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi hát tuồng ở chỗ nào, toàn bộ đều là gào la thì có! Đi xuống, đi xuống."
Nhị Ngưu ngươi nhưng đừng hát nữa, để trâu lên hát
-
Ăn xong cơm tất tiên, đến trước đê Dương Liễu, dân chúng đã vây kín. Có người tới sớm, ngồi phía trước. Có người tớ chậm không được vị trí tốt kiền trèo lên cây dương liễu bên cạnh.
Chỉ là cách sân khấu có hơi xa.
Tiếng chiêng trống vang lên, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Tiền huyện thừa cao giọng tổng kết thu hoạch năm nay trước, lại an ủi bá tánh, cầu co năm sau mưa thuận gió hòa, cuối cùng mới tuyên bố tiệc tối chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên lên đại chính là tiểu nhị ở khách điểm Vân Lai hôm đó, Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu ngày thường gặp qua đủ loại khách nhân, lúc này dưới đài một đám người vây xem, hắn cũng không luống cuống, cao giọng xướng: "Nàng như oán như mộ lòng ta hổ thẹn, không khỏi người - mượn hoa hiến phật kính một ly."
Đại Ngưu xướng vô cùng tập trung, chỉ là xướng thật sự rất khó nghe.
"Công chúa a, xin cho ta khuynh tẫn phế phủ biểu trung hoài. Ngươi vốn là băng cơ ngọc cốt thần tiên thái, ta há có thể ngoan cùng mộc thạch không sinh ái. Dọc theo đường đi ngươi liếc mắt đưa tình ý từng quyền, ta há là giả câm vờ điếc cố si ngốc."
Nhị ngưu còn đang xướng quên trời quên đất, người xem dưới đài đã bắt đầu ồn ào: : "Ai da còn dễ nghe hơn ngươi!"
Các nhà lại bắt đầu dọn dẹp nhà cửa cuối năm, dán câu đối, tế tổ. Mặc dù mỗi năm đều lặp lại như thế, mọi người vẫn thích không khí vui vẻ này.
Đêm 30, tới đúng hạn.
Liễu Nha Nhi đặt làm mấy cái pháo hoa, pháo trúc, tiểu nhị cũng vừa làm xong mang pháo hoa đến đây.
Ngày hai tư tháng chạp, không khí Tết đến của huyện Sài Tang dần nhộn nhịp. Các quầy hàng trên phố treo đầy pháo đột, câu đối, song cửa sổ cùng đèn lồng đỏ thẫm.
Từ biệt hơn nửa năm, trái tim treo trên cao cuối cùng cũng có thể thả lòng một chút.
"Cuối cùng cũng tới rồi!" Liễu Nha Nhi sờ vòng tay, rũ mắt nỉ non.
Người tiếp theo lên đài, là ba đứa trẻ nam khoảng sáu bảy tuổi, cũng không biết là con nhà ai.
Ba đứa trẻ lại rất hiểu lễ nghĩa, lên đài cong người chào một cái lại biến mất, sau đó "hừ" một tiếng, duỗi quyền, đá chân, đánh quyền công phu.
Nói là công phu, thật ra chỉ là đánh loạn mấy cái.
Khán giả lại rất ủng hộ, nhiệt liệt vỗ tay còn lớn tiếng kêu "Đánh hay!"
Ba đứa trẻ nghe thấy lại càng dừng sức đánh đấm.
Chỉ là trong đó một tiểu đồng dùng sức quá mức, đai lưng quần bị tụt ra, quần lập tức bị rơi xuống đất, lộ ra cặp mông nhỏ trắng nõn.
"Ha ha ha!"
"Mông tròn bị người ta nhìn thấy hết rồi, sau này không cưới được vợ."
Người dưới đài xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đủ loại trêu ghẹo. Làm tiểu đồng kia thẹn đến muốn chui xuống đất, nhắc tới quần lập tức lớn tiếng khóc lóc chạy xuống đại.
Sau màn biểu diễn của ba đứa trẻ, lại có người biểu diễn Bình thư, ngâm tơ và quyền cước.
Tiệc tối kết thúc, Liễu Nha Nhi để Tiểu Phúc Tử bật lửa đốt pháo hoa.
"Phanh - "
Pháo hoa nổ tung trong đêm tối, tuy chỉ lướt qua trong giây lát lại như đóa hoa xinh đẹp rực rỡ nở rộ.
Liễu Nha Nhi ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy trong lòng có chút hốt hoảng.
Nàng nhớ Tần Mộc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận