Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 45:

"Cha không khó chịu, mau đi tắm đi!"

Tiếng ếch kêu, côn trùng kêu vang vọng, một đêm yên ổn!

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Tiền thị đã dậy từ sớm, hấp một nồi bánh bao ngũ cốc.

Chờ đến khi ăn xong cơm sáng, cha Liễu lấy ra một phần lúa mạch, Tiền thị cũng chuẩn bị xong tay nải, nắm tay Liễu Nha Nhi đi vào trong huyện. Thuê xe bò đến huyện lân cận mất một trăm lượng bạc, Tiền thị không nỡ bỏ ra.

Hôm qua Tiền thị đã hỏi thăm, ngày mùng ba mỗi tháng, tiệm vải ở huyện lân cận sẽ đến Hoài Dương đưa hàng, lúc quay về xe trống sẽ chở thêm người, hai mươi văn một người.

Cho nên Tiền thị tính toán đi tới cửa thành trong huyện chờ xe bò quay về.

Trên đường gặp người quen, đều chào hỏi một lần. Có người nhiệt tình, còn hỏi: "Lão tẩu tử vào huyện làm gì? Không phải nhà các người không cần nộp thuế sao?"

Tiền thị thả chậm bước chân, đáp lại: "Nộp thuế ở đâu chứ? Ta đến cửa hàng bán ít lương thực đổi chút dầu muối mà thôi! Vại muối trong nhà đã trống không nửa tháng nay rồi."

"Ai nha, các ngươi còn có thể lấy lương thực đổi chút dầu muối. Chúng ta còn phải nộp thuế, phần còn lại cũng không ăn được mấy bữa. Những ngày tháng sau này cũng không biết nên vượt qua như thế nào." Một đại nương đang nhỏ cỏ, thổ cuốc xuống thở dài.

Tiền thị cũng thở dài một tiếng, nói tiếp: "Ai, tuy nhà ta không cần nộp thuế nhưng cũng không có bao nhiêu lương thực, không đủ lấp đầy bụng. Nhưng ba đứa bé tuổi còn nhỏ, đúng là tuổi ăn tuổi lớn, cũng không thể không có dầu muối. Không còn cách nào khác ta cũng chỉ có thể lấy ra một ít lương thực đi bán."

"Ngươi cứ bận việc tiếp đi, ta vào huyện!"

Lúc này mấy người mới tiếp tục lên đường.

Thật ra gánh lúa mạch này không phải mang đi bán, mà là đưa đến nhà bà cô của Liễu Nha Nhi.

Người ta đều nói có tiền không nên lộ ra ngoài, mặc kệ ngươi có tiền hay không, vừa nhìn thấy ngươi mang một trăm cân lương thực đi tặng cho người ta, trong lòng bọn họ nhất định cho là ngươi kiếm được tiền phi nghĩa. Đến lúc đó muốn tới cửa cầu xin, đúng là không dễ bỏ qua.

Cho nên, Tiền thị mới nói dối.

Đi tới cửa thành, thời gian vẫn còn sớm. Đã có mấy người đứng ven đường đợi xe bò đi tới.

Tiền thị để cha Liễu về trước, nói là xe bò tới để bà tự mình nâng lên xe là được.

Cha Liễu đương nhiên không đồng ý, nếu không phải không thể đi được, hắn cũng muốn đưa tổ tôn hai người đến huyện lân cận.

Đây chính là lần đầu tiên lão nương và khuê nữ đi xa nhà, sao hắn có thể yên tâm được.

Cứ như vậy ba người đứng ở ven đường, đợi một khắc, cuối cùng cũng chờ được xe bò chậm rãi đi tới.

Cha Liễu nâng lúa mạch lên xe bò, lại dặn dò một hồi, mới lưu luyến không rời vẫy tay tạm biệt khuê nữ và mẫu thân.

Đường đất nông thôn gập ghềnh khó đi, mặc dù xe bò chạy rất chậm, Liễu Nha Nhi bị xóc cho hoa mắt chóng mặt, suýt nữa nôn ra ngoài.

"Tiểu nha đầu lần đầu tiên xa nhà sao?"

Người đánh xe quất một nhẹ một roi vào người con bò già, hỏi: "Tiểu nha đầu, lần đầu tiên xa nhà sao?"

"Đúng vậy! Đây là lần đầu tiên ta đi khỏi Hoài Dương, uệ ..." Liễu Nha Nhi vừa nói xong, liên ôm xe bò muốn nôn.

Người đánh xe lấy hai quả mận còn hơi xanh trong túi ra đưa cho Liễu Nha Nhi, nói: "Cầm đi, ăn một quả, có thể đỡ cơn buồn nôn."

Qủa mận này là khi ông tới giao hàng, ông chủ tiệm vải hái được mấy quả trong viện, để ông mang về cho tiểu tôn tử ăn. Tuy có chút luyến tiếc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiểu cô nương khó chịu, cuối cùng cũng không đành lòng.

Liễu Nha Nhi thật sự vô cùng khó chịu, nhận lấy một quả từ tay người đánh xe, lại đẩy quả còn lại về.

"Cảm ơn gia gia!"

Thấy Liễu Nha Nhi không muốn lấy thêm, ông lại cất một quả còn lại vào túi, cười nói với Tiền thị: "Cháu gái này của người rất ngoan, hiểu chuyện lại biệt nói ngọt."

Tiền thị cười nói nào có tốt như vậy, nhưng trong lòng lại thầm vui vẻ vì người khác khen cháu gái mình. Lại hỏi tới con cháu của đối phương như thế nào, hỏi xong lại khen ngợi một hồi. Thỉnh thoảng còn cười thành tiếng.

Liễu Nha Nhi vừa nghe nãi nãi và người đánh xe nói chuyện thổi phồng lẫn nhau, vừa cầm lấy quả mận xoa xoa trên quần áo, sau đó cắn một miếng, vì chua ngập tràn muốn chết tại chỗ.

Quả mận non hay chua, Liễu Nha Nhi cũng biết chuyện đó. Chỉ là nàng không nghĩ tới, quả mận này có thể chua đến mức nước mắt và nước miếng cùng nhau chảy ra ngoài.

Người đánh xe nhìn khuôn mặt Liễu Nha Nhi nhăn thành một cục, cười ha ha: "Cũng do thời buổi này không tốt, cuộc sống quá khó khăn, mấy đứa trẻ đều không được nuôi đầy đủ. Miễn là có thể ăn tốt một chút, khuôn mặt tròn trịa hơn một chút là tốt, cháu gái này của ngươi, bất kể dáng vẻ hay khí chất trên người đều không thua kém những tiểu thư nhà giàu kia."

"Nói đến thời buổi này, không biết lão ca ca có biết Trần Đại Ngưu ở Tiểu An thôn hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận