Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 116: Dự tiệc cùng Tiểu Ngọc

P/S: Vì để truyện chân thực nhất nên xưng hô sẽ có phần khá là cục. Mình làm vậy để cho thật hehe. Mọi người thông cảm

Lâm Thần hiện tại ăn mặc khá là lịch sự, cộng thêm dung mạo như thần tiên nên thu hút rất nhiều ánh nhìn của người khác. Rất may là cậu đã che đi phân nửa mặt nên mới không gây ra động tĩnh quá lớn. Tuy nhiên lại có rất nhiều cô gái đến xin cách liên lạc...

Tiểu Ngọc ở cạnh giống như cái lá chắn xua đuổi tất cả những cô gái đến gần. Hừ, cô không ngờ anh trai cô có sức hút lớn như vậy, anh ấy là của cô, cô sẽ không để ai khác đến gần được...

Lâm Thần bất đắc dĩ được Tiểu Ngọc dẫn vào trong. Sở dĩ cậu làm vậy là không muốn em gái cậu mất mặt. Vì vậy nên tuy khá mạo hiểm nhưng cậu vẫn sẽ cố giúp cho Tiểu Ngọc vui vẻ nhất có thể.

Hai người đi vào trong, đằng sau có rất nhiều cô gái bình luận. Có một cô gái trang điểm rất đậm, tuy nhiên dù vậy khuôn mặt trông cũng khá bình thường. Cô ấy tỏ vẻ say mê trước Lâm Thần, nói với đồng bọn:

-Chúng mày nhìn xem, anh ta thực sự quá đẹp. Mà con nhỏ bên cạnh là ai vậy chúng mày... trông đáng ghét chưa kìa..

Tiểu Ngọc vây quanh Lâm Thần khiến cho ả vô cùng khó chịu. Ả đã từng chơi qua biết bao nam nhân nhưng người như Lâm Thần là lần đầu ả thấy. Chỉ cần nhìn qua dáng người là biết người này là cực phẩm. Nếu có thể ẵm trọn cậu ta thì... Nghĩ đến đây trên miệng ả còn chảy ra nước miếng làm cho đàn em có phần buồn cười.

Một đàn em trong đó nói với ả:

-Tôi biết con nhỏ đó. Nó là người được Thiếu gia theo đuổi. Hôm nay có kịch vui để xem rồi...

Từ “thiếu gia” là người có quyền thế cao nhất ở đây. Nghe đến vậy thì ả cười một nụ cười quái dị, miệng nói :

-Haha...tốt...đợi cậu ta bị đánh vứt ra ngoài thì tao sẽ hốt trọn anh ta...

Nụ cười khiến cho đàn em cảm thấy khá hào hứng. Tên đàn em vừa nãy đi đến chà chà bàn tay, nở nụ cười âm hiểm nói:

-Chị đại chơi xong có thể cho đàn em chơi được chứ...

Nghe vậy, tên chị đại vỗ đầu đàn em đó một cái, cười nói:

-Được, chị em ta sẽ cùng hưởng...

Bữa tiệc chưa bắt đầu nhưng ở trong khu sảnh đã khá đông. Mọi người đều mặc cho mình bộ đồ đẹp nhất. Lâm Thần đánh giá mọi thứ. Tuy không thể so được với căn biệt thự to khủng khiếp để tổ chức sự kiện của Linh Nhi, nhưng bữa tiệc này cũng khiến cậu phải đề phòng. Ở xung quanh có rất nhiều nhân vật mà cậu không hề biết được. Cậu không sợ mình gặp nguy, cậu chỉ sợ em gái của cậu có chuyện gì... vì vậy nên Lâm Thần mới cẩn thận từ chối tất cả lời mời của các cô gái.

Các cô gái trong đó đều nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt si mê. Điều này khiến cho Tiểu Ngọc vô cùng tự hào. Hừ, đó là người cô thích thì đương nhiên là phải như vậy rồi. Cả hai giống như viên ngọc sáng, luôn thu hút sự chú ý của mọi người...

Giống như bao chàng trai khi thấy các cô gái tập trung nhìn một người, tất cả đều tỏ vẻ khó chịu. Đây chẳng khác nào là vả mặt bọn họ cả. Họ đang chờ một kịch vui sẽ đến, bởi vì họ nhận ra Tiểu Ngọc chính là đối tượng của Thiếu gia đang theo đuổi...

Ngay lúc này, một cô gái nhỏ nhắn, ăn mặc khá sang trọng, vẻ mặt xinh đẹp chạy đến hướng Lâm Thần. Tiểu Ngọc thấy vậy thì mặt vui sướng chạy đến đón lấy...

Cô gái đó bắt lấy tay của Tiểu Ngọc, tỏ vẻ vui sướng:

-Cậu đến rồi, vui quá...tôi cứ tưởng cậu không đến...

Tiểu Ngọc vẻ mặt vui cười nói:

-Tư Duệ à, cậu nói vậy không tốt đâu...

Tư Duệ nghe vậy, cô cười vỗ vai Tiểu Ngọc, tuy nhiên cô lại thấy một người con trai bên cạnh Tiểu Ngọc. Lúc cô nhìn Lâm Thần, trái tim cô đột nhiên đập thình thịch....

“ Đẹp quá...”

Lâm Thần mặc dù đeo một chiếc mặt nạ nhưng cô cũng biết đằng sau chiếc mặt nạ đó là một “mỹ nam siêu cấp”. Tư Duệ không tự chủ nhìn chằm chằm rồi nuốt nước bọt khiến cho Tiểu Ngọc bất ngờ...

Tiểu Ngọc thấy bạn của mình còn đang nhìn anh trai cô, vậy nên cô mới vỗ vỗ vai Tư Duệ rồi nói:

-Hôm nay sinh nhật cậu tớ có món quà tặng cậu...

Tư Duệ lúc này mới tỉnh hồn. Nhận ra mình thất thố, cô cười trừ rồi nhận quà của Tiểu Ngọc. Tuy nhiên, cô vẫn không kìm được sự tò mò, cô chỉ về Lâm Thần đang thưởng thức rượu đứng cạnh Tiểu Ngọc rồi nói:

-Đây là ai vậy cậu...

Tiểu Ngọc nghe vậy, cô nhìn anh trai cô đang không để ý, vì vậy cô mới nở nụ cười nói nhỏ nhẹ với Tư Duệ;

-Đây là bạn trai tớ...


Tư Duệ nghe vậy, tay cô không tự chủ ôm chặt miệng cô. Tuy nhiên, rất nhanh Tư Duệ tỏ vẻ lo lắng nói với Tiểu Ngọc:

-Cậu làm vậy không sợ “người đó” nổi giận sao...

Tiểu Ngọc nghe vậy, mặt cô nhăn lại tỏ vẻ ghê tởm. Tiểu Ngọc khinh thường nói:

-Hừ, tên đó dai như đỉa vậy. Hiện tại tớ có bạn trai rồi xem hắn còn dám bám đuôi tớ không...

Tư Duệ nghe vậy, cô cười một cách miễn cưỡng. Cô nghe tin rằng ông của vị thiếu gia đó hôm trước đã xin chân vào được một chi nhánh của công ty họ Băng. Vì đó chỉ là tin đồn nên cô không nói với Tiểu Ngọc, vị tiểu thư họ Băng đó là một người cực kỳ quyền lực ở đây, vì vậy nên nếu quan hệ được với gia đình cô ấy thì cũng có thể là một bước hóa thiên cũng không chừng...

Buổi tiệc diễn ra rất suôn sẻ, từng người đến chúc sinh nhật Tư Duệ và trao quà. Tư Duệ khi nhận quà đều cúi đầu và cảm ơn...

Tuy nhiên, khi Lâm Thần đến gửi quà giống như những người khác, Tư Duệ nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt si mê, giống như coi Lâm Thần là thần tượng vậy. Ai trách được cô, tại vì Lâm Thần quá “soái”, khí chất lại mê người đến cực điểm. Cô thực sự trong lòng cảm thấy khá tiếc, nếu cô quen biết cậu ấy sớm thì tốt rồi. Lâm Thần trao món quà đến tay của Tư Duệ, đó chỉ là một hộp quà nho nhỏ. Tư Duệ nhân cơ hội này nắm lấy tay của Lâm Thần. Điều này khiến cho Lâm Thần khá khó xử.

Tư Duệ vừa nắm lấy tay Lâm Thần, một bên ánh mắt vui vẻ nói:

-Cảm ơn anh....

Tuy nhiên, cô ấy không chịu rút tay sau khi nhận quà, thậm chí lại còn sờ soạng tay cậu khiến cho Lâm Thần phải rút tay lại. Lâm Thần chỉ gật đầu rồi quay trở về...

Tiểu Ngọc đang vui đùa ăn bánh kem nên không để ý đến việc đó, Lâm Thần quay trở về chỗ Tiểu Ngọc, cậu gõ đầu em ấy làm cho em ấy tỉnh hồn. Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tiểu Ngọc, Lâm Thần nói đùa nói:

-Em đừng ăn ngọt nhiều kẻo sâu răng đó...

Tiểu Ngọc tỏ vẻ nuối tiếc nhìn chiếc bánh kem đó. Vậy nên cô xúc một miếng đưa trước mặt Lâm Thần nói:

-Vậy anh ăn hết của em đi. Em không muốn bỏ phí...

Nhìn ánh mắt long lanh với biểu cảm của Tiểu Ngọc khiến cho Lâm Thần suýt chút nữa cười. Vậy nên Lâm Thần vui vẻ ăn từng miếng mà Tiểu Ngọc đưa cho. Nếm một chút, Lâm Thần cảm nhận được vị ngọt thơm... Lâm Thần và Tiểu Ngọc hiện tại trông không khác gì một cặp tình nhân cả. May mắn là sự chú ý đang dồn vể phía trên khán đài nên việc này cũng không ảnh hưởng gì cả.

Tiểu Ngọc vui vẻ đến tột cùng. Anh ấy đang ăn bằng thìa của cô, vậy liệu đây có phải “hôn gián tiếp” không nhỉ. Nghĩ như vậy khiến cho Tiểu Ngọc rất hạnh phúc...

Đột nhiên, ở bên cánh cửa xuất hiện một người con trai. Dáng vẻ khá anh tuấn, trên người cậu ta toàn bộ là đồ hiệu, cộng thêm vẻ mặt cao ngạo khiến cho ai nhìn vào cũng biết đó là công tử. Cậu ta đi vào, thu hút sự chú ý của mọi người.

Tất cả mọi người đều nhìn vào cậu ta. Cậu ta giống như chẳng thèm để ý, vừa đi vừa tìm ai đó.

Đúng lúc này, cậu ta nhìn thấy Tiểu Ngọc đang đưa miếng bánh cho Lâm Thần ăn. Một cảm giác tức giận xộc lên đầu.

-Dừng tay lại cho taooo.....

Bạn cần đăng nhập để bình luận