Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Chương 340: Lì xì kỳ lạ- Ngoại truyện mừng năm mới P1
Ngày đầu tiên của tết năm 2024, tác xin gửi lời chúc tới toàn bộ độc giả đã gắn bó với bộ có thật nhiều sức khỏe, an khang thịnh vượng, niềm vui phơi phới, may mắn tràn trề để chiến đấu trong năm nay nha.
Tất nhiên, tác cũng mong mọi người sẽ luôn ủng hộ để bộ truyện có thể đến được kết thúc viên mãn...
Happy new year!!!
Lưu ý: Chương này sẽ là chương ngoại truyện chào mừng năm mới.
“ Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, thật là mong chờ.” Lâm Thần đang cầm một chồng bao lì xì, cười nói.
Năm cũ cũng đã qua, năm mới đã đến, cậu vui vẻ chuẩn bị những đồ ăn thức uống cùng với những phong bao lì xì đỏ thắm.
Khác với những năm trước, năm nay cậu một mình chuẩn bị mọi thứ, dọn dẹp nhà cửa rồi tự tay trang trí, chuẩn bị rất nhiều lì xì cùng với đồ ăn thức uống đẹp mắt dùng để chiêu đãi khách đến.
Nhìn căn phòng tràn ngập hương thơm thoang thoảng của hoa, sắc màu rực rỡ của những vật trang trí cùng với không khí rộn ràng của ngày tết... tất cả đã khiến cho cậu có cảm giác tràn trề vui sướng, vẻ mặt thích thú biểu lộ rõ giống như đang tận hưởng điều này.
Trong lúc cậu đang chuẩn bị lặt vặt, một thân hình nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên ôm chầm lấy bụng cậu, sau đó âm thanh đầy nũng nịu dễ thương truyền đến:
“ Anh trai, nhân dịp đầu xuân năm mới. Em chúc anh có thật nhiều sức khỏe, luôn luôn vui vẻ yêu đời và càng ngày càng thành công hơn. 365 ngày trong năm, 8760 giờ sung túc, 525600 phút thành công và 31536000 giây vạn sự như ý Tất nhiên, anh luôn luôn phải nghĩ đến em nhé.”
Nghe đến lời chúc cùng với giọng nói này, cậu chẳng cần ngoảnh lại cũng biết đó chính là em gái mình- Tiểu Ngọc.
Không ngoài dự đoán, vì là ngày tết nên em ấy ăn mặc trông vô cùng xinh đẹp, duyên dáng nhưng lại không kém phần ngây thơ trong sáng. Một bộ váy ngắn trắng đẹp kết hợp với một đôi quần tất mỏng, tóc em ấy mượt mà cài thêm một chiếc kẹp nơ, khuôn mặt được trang điểm nhẹ như là một tác phẩm nghệ thuật không ai nỡ chạm vào.
Cậu cũng khá bất ngờ khi em ấy lại dậy sớm như vậy, cũng may là cậu đã chuẩn bị sẵn lì xì. Cậu nhẹ nhàng xoa đầu em ấy, khen em ấy một vài câu rất quen thuộc.
Mặc dù đã xoa mái tóc em ấy không biết bao lần, thế nhưng cậu chưa bao giờ chán ngán cái cảm giác này cả, nhất là khi em ấy còn dúi dúi đầu giống như một chú mèo, dễ thương đến mức này thì thử hỏi cậu làm sao chịu nổi?
Cố gắng đánh thắng tâm trí, cậu không nỡ mà rời tay khỏi đầu của em ấy, từ từ rút trong túi ra một phong bao lì xì, nhẹ nhàng đưa trước Tiểu Ngọc, nói:
“ Anh lì xì cho em nè. Chúc em gái của anh...”
Sau một vài lời chúc, cậu vui vẻ đưa lì xì cho em ấy. Tiểu Ngọc vui vẻ nhận, hai tay ôm chặt chúng như là món quà của thượng đế ban, ánh mắt long lanh nhìn cậu ngọt ngào nói:
“ Cảm ơn anh trai yêu của em.”
Nói xong, không chờ cậu phản ứng, em ấy lại ôm thật chặt cậu, sau đó chạy đi thật nhanh giống như một đứa trẻ.
Cậu cũng không để ý hành động đó lắm, dù sao thì em ấy ôm cậu cũng là chuyện rất bình thường. Thế nên cậu tiếp tục làm tiếp công việc của mình.
Rất nhanh ba mẹ cậu phải đi chúc tết cùng với Tiểu Ngọc, vậy nên hiện tại chỉ còn cậu ở nhà. Cậu nhớ lại cái hình ảnh em ấy không nỡ rời xa cậu, khi đó cậu chỉ biết xoa đầu dỗ dành rồi hứa sẽ đền bù em ấy sau khi trở về thì em ấy mới chịu đi.
Cũng không chờ bao lâu, tiếng chuông cửa reo lên, cậu vui vẻ ra mở cửa. Một thân ảnh xinh đẹp chẳng thua kém gì Tiểu Ngọc đang rụt rè đứng ở cửa cùng với một giỏ quà.
“ Ngọc Băng, mừng em tới cửa.” Lâm Thần tươi cười nói.
Ngọc Băng mặc dù là một đại tiểu thư nhưng có vẻ như cô ấy ăn mặc khá giản dị. Một bộ áo dài truyền thống in hình hoa sen cùng với mái tóc đen tuyền cài thêm một chiếc kẹp hình nơ, thế nhưng chẳng vì thế mà lại khiến vẻ đẹp cô ấy mất đi, thậm chí nó còn khiến cho vẻ đẹp thuần khiết của cô ấy được nâng tầm mạnh mẽ.
Ngọc Băng nhìn thấy Lâm Thần, vẻ mặt của cô ấy nhanh chóng đỏ lên, sau đó rất nhanh lại cúi xuống, dường như sợ cậu phát hiện.
Lâm Thần tất nhiên đã để ý tới chi tiết này, cậu suy đoán là em ấy có vẻ rất ngại ngùng khi đến nhà người lạ. Cũng phải thôi, dù sao thì cô ấy cũng là đại tiểu thư, chuyện tự mình đến nhà người khác mà không có ai là một điều khá khó khăn.
Trong lúc cậu đang không biết nên làm như nào, Ngọc Băng dường như hiểu ra suy nghĩ của Lâm Thần, hai chân cô run rẩy đi nhanh vào trong nhà. Điều này khiến cho cậu khá bất ngờ, sau đó nhanh chóng đi vào trong.
Trong đầu cậu khi đó nghĩ là em ấy sẽ rất rụt rè, hơn nữa hiện tại chỉ có mình cậu ở nhà, cô nam quả nữ, có lẽ Ngọc Băng sẽ càng khó xử chăng?
Suy nghĩ như vậy nhưng hiện thực vô cùng trái ngược. Sau khi cô ấy biết hiện tại chỉ còn mình cậu ở nhà, thái độ cô ấy quay ngoắt 180 độ, ánh mắt tình ý nhìn cậu.
Cô ấy cũng rất nhẹ nhàng chúc tết như bình thường, cậu cũng vui vẻ nhận. Sau đó rút một phong bao lì xì đưa cho cô ấy như Tiểu Ngọc.
Thế nhưng, khác với Tiểu Ngọc, Ngọc Băng dường như có chút chần chừ khi nhận lì xì. Vì vậy cậu mới vui vẻ nói:
“ Em cứ nhận đi. Đây là quà của anh, em đừng để trong lòng.”
Ngọc Băng nghe vậy như hiểu ra điều gì đó, cô gật đầu, sau đó thu nhận phong bao. Thế nhưng rất nhanh cô ấy lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn cậu:
“ Anh...anh nhắm mắt lại được không? Em...em muốn tặng anh một món quà.”
Ánh mắt của Ngọc Băng như muốn làm người ta tan chảy, Lâm Thần mặc dù rất nghi hoặc món quà đó là gì, thế nhưng cậu vẫn nghe lời mà nhắm mắt lại.
Trước mắt cậu đen thui, khi này cậu mới nhẹ nhàng nói:
“ Được rồi, em muốn nói gì vậy?”
Chưa kịp nói hết, một bàn tay mềm mại đã che lấy mắt cậu, một giọng nói đầy vẻ xấu hổ nói ra:
“ Em...em muốn làm như vậy là để chắc chắn anh sẽ không nhìn thấy.”
Cảm nhận được thân thể Ngọc Băng dán chặt vào người, hương thơm mềm mại cùng với xúc cảm đặc biệt khiến đầu cậu có chút nóng lên, hơn nữa, cậu còn cảm nhận được hơi thở của cô ấy đang ở gần càng khiến cho đầu cậu loạn thành từng đoàn.
“ Em...em định làm gì?” Cậu có chút lo lắng nói.
“ Em...em muốn thưởng cho anh một phần quà mà thôi.” Ngọc Băng ấp a ấp úng nói.
Một cảnh tượng vô cùng lãng mạn xuất hiện. Lâm Thần bị chính cô nàng mà cậu cho là rụt rè, ngây thơ ấy cưỡng hôn.
Lâm Thần cảm nhận được hương thơm xộc thẳng vào khoang miệng của mình, cả thân thể cậu bắt đầu run rẩy. Trong đầu cậu đang loạn thành một bầy, không thể tin là một cô gái ngoan ngoãn như vậy lại làm trò này với cậu, nhất là khi đây là mùng 1 Tết.
Cậu muốn dãy dụa thoát ra, thế nhưng cảm nhận được lực đạo khá mạnh của hai bàn tay của cô ấy đang giữ eo của cậu, cùng với thân thể run rẩy kịch liệt của cô ấy, cậu suy đoán là cô ấy đang vô cùng kiên quyết, giống như chuyện này chính là thứ cô ấy bắt buộc phải làm.
Cậu có ý định đẩy cô ấy ra, thế nhưng cô ấy lại có hành động phản kháng kịch liệt, hai tay yếu ớt cố gắng nắm chặt tay cậu.
Cậu cảm giác nếu như ngăn chặn cô ấy bây giờ thì cô ấy sẽ rất buồn, mà cậu cực kỳ kị điều này. Mùng 1 là ngày mọi người nên vui vẻ, không một ai phải buồn, nếu như cậu để cô ấy buồn thì trong thâm tâm cậu sẽ rất day dứt.
Cô ấy chỉ muốn bày tỏ tình cảm một chút thôi, cậu nghĩ cũng không nhất thiết phải làm như vậy.
Thế là cậu mặc kệ, cho cô ấy thỏa sức muốn làm gì thì làm, cậu muốn cô ấy có một cái tết thật trọn vẹn.
Một ý nghĩ rất cao cả nhưng lại mắc một lỗi chí mạng, đó là cậu đã quá coi thường tình cảm của Ngọc Băng đối với cậu.
Thử hỏi một cô gái rơi vào lưới tình của một chàng trai đã từng cứu mình thoát chết mấy lần, rồi lại giúp cô không biết bao nhiêu lần thì sẽ ẩn chứa biết bao nhiêu nỗi nhớ nhung ao ước. Hơn nữa, cô ấy còn phải tranh giành cậu với rất nhiều cô gái.
Được Lâm Thần “thả cửa”, cô nàng Ngọc Băng vui sướng đến mức điên cuồng, hai tay ôm chặt Lâm Thần như muốn hòa tan cơ thể mình vào thân thể cậu ấy.
Lâm Thần cảm giác giống như có một con bạch tuộc mềm mại đang ôm chặt lấy cậu, từng chút từng chút hút đi chất dịch trong miệng cậu...
Con bạch tuộc này thật là đáng sợ, cậu không dám khinh suất, cả tâm trí đều nghĩ đủ mọi cách để chống trả lại sự mê hoặc này.
Từng âm thanh đầy kỳ bí xuất hiện, không khí trong phòng cũng trở nên mờ ám. Dường như trong căn phòng này đang có một chuyện gì đó vô cùng động trời.
Ngọc Băng từ thế nhẹ nhàng bắt đầu chuyển sang thế tấn công mãnh liệt, từng giác quan của Lâm Thần bị đả kích mãnh liệt. Hương thơm hoa tươi đã chuyển thành hương thơm cơ thể, xúc cảm mềm mại đến mức cậu biết được rõ vị trí từng chỗ trên cơ thể. Hơn nữa, cái hậu vị ngọt ngọt cùng với cảm giác quấy đảo này như muốn thử thách sự trong sáng của cậu.
Mười phút, hai mươi phút... cho đến một tiếng trôi qua.
Ánh mắt cậu trở nên mơ hồ, hiện tại trong đầu cậu làm gì còn không khí đón tết nữa, toàn bộ chỉ còn lại hình ảnh của cô gái trước mặt vẫn đang trong trạng thái điên cuồng đó.
Cậu không thể ngờ được, cô nàng này lại có sức lực dẻo dai đến mức này. Ở trong thế chủ động mà “hành hạ” cậu hơn một tiếng, đến mức lưỡi của cậu giống như đang mất cảm giác.
Cậu muốn xin tha, nó quá sức đối với cậu, nếu còn kéo dài thì cơ thể cậu sẽ không chịu nổi mất, nhất là khi sắp đến giờ ăn trưa, khi mà sẽ có rất nhiều khách đến nhà.
Ngọc Băng lúc này mới rời bỏ đôi môi cậu, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng cúi xuống bắt đầu dựa vào vai cậu, giống như muốn cảm nhận cơ thể cậu vậy.
Thấy Ngọc Băng đã buông tha, cậu cũng cố gắng áp chế cơn đau trong khoang miệng cùng với cảm giác ướt át, nhẹ nhàng nói:
“ Em...em tặng anh xong chưa? Nếu xong rồi thì em có thể đứng dậy được không?”
Cậu hiện tại rất sợ, sợ cô ấy sẽ điên cuồng như vừa nãy. Cái cảm giác đại chiến với một con bạch tuộc ướt át đó làm cho cậu không dám trải nghiệm lại lần nữa.
Thế nhưng...
“ Em yêu anh! Em rất yêu anh đó!” Ngọc Băng lấy hết dũng khí nói ra.
Lâm Thần khi này cứng họng, không biết nên trả lời như thế nào. Cô ấy bày tỏ hành động trước rồi mới nói ra, nó khiến cho cậu dở khóc dở cười.
Nhìn cái ánh mắt đáng yêu đó, cậu không biết là nên khen cô ấy quá gian xảo hay ngây thơ nữa. Cái hành động vừa nãy chẳng lẽ chỉ là vô tình? Hay là cố ý?
Trong lúc này, một tiếng chuông cửa vang lên khiến cho cả hai đều giật mình...