Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 302: Thành công

Thử hỏi, bạn cưới được một cô vợ vừa xinh đẹp lại vừa giàu, chiều chuộng hết mực thì bạn có còn có tâm trí đi làm nữa không, hay là sẽ lựa chọn ăn bám cô ấy? Có thể mọi người ban đầu sẽ cho rằng ăn bám là không nên, thế nhưng đó chỉ là khi các bạn chưa trải nghiệm cảm giác thật sự của nó mà thôi.

Tiền, nó là thứ ma quỷ, có thể điều khiển được con người. Chính cậu cũng đang bị đồng tiền chi phối, ấy thế mà, đứng trước cám dỗ lớn như này, cậu chủ lại còn có thể suy nghĩ một cách thấu đáo như này.

Lúc này, cậu hối hận, hối hận vì đã coi thường Lâm Thần. Vứt bỏ cuộc sống xa hoa, quyền lực vô tận để đến nơi xa xôi hẻo lánh này thì phải có nghị lực to lớn đến nhường nào chứ?

Thế nên hiện tại, trong mắt của cậu, Lâm Thần chẳng khác nào là thần tượng của cậu, một người mà cậu rất tôn trọng.

Lâm Thần thấy người này đã bị cậu lừa, thế nên cậu cũng cười cười, vẻ mặt tươi cười nói:

“ Bây giờ, cậu nghĩ xem? Nếu Linh Nhi tìm được,mọi công sức mà tôi ấp ủ bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói phải không? Hơn nữa, tôi còn muốn tặng cho cô ấy bất ngờ lớn!”

Nghe nói như vậy, cậu thanh niên dường như có chút hiếu kỳ, thậm chí mọi thương thế ban nãy đều tan thành mây khói.

Lâm Thần đương nhiên sẽ không bỏ qua, bắt đầu tiếp tục diễn kịch. Ánh mắt của cậu tràn đầy tâm sự cùng với tiếng thở dài chua chát:

“ Mấy hôm nay, tôi cũng đã kiếm được một chút tiền để mua cho cô ấy một món quà. Tuy món quà có vẻ không đáng quý so với những gì cô ấy có, thế nhưng tôi cũng muốn chứng minh cho cô ấy về tình cảm của tôi. Thật sự, tôi chỉ muốn tạo bất ngờ cho cô ấy mà thôi.”

Từ biểu cảm khuân mặt cho đến hành động, mọi thứ cậu diễn chẳng khác nào sao hạng A cả, điều này khiến cho cậu thanh niên kia có chút tin tưởng. Bởi dù sao, Lâm Thần nói chẳng hề sai một chút nào cả.

Cậu thanh niên nhìn Lâm Thần như vậy, trong lòng cậu lúc này xảy ra một sự mâu thuẫn rất là lớn. Nhiệm vụ của cậu là thăm dò rồi báo tin cho cấp trên, mặc dù chỉ là nhiệm vụ nhỏ nhưng đối với cậu nó chính là trách nhiệm mà cô chủ đã trao cho cậu.

Cậu xuất thân rất nghèo hèn, thậm chí phải bôn ba khắp nơi để sống. Nếu không phải trong một lần bị thương do người khác tông nhưng lại bỏ chạy, có người của cô chủ Linh Nhi cứu cậu một mạng rồi cho cậu cơm ăn áo mặc thì lúc này cậu đã là cái xác chết trôi ở dưới cống rồi.

Thế nên, cậu vô cùng biết ơn cô chủ, thậm chí, cậu coi tính mạng của mình thuộc về cô chủ. Tuy rằng chưa bao giờ cậu gặp mặt cô chủ, thế nhưng cậu lúc nào cũng tự dặn mình là phải hoàn thành trách nhiệm cô chủ giao.

Bây giờ, cậu thật sự đã gặp cậu chủ, một người được ca tụng như thần trong quân đội cậu đang ở. Ban đầu, cậu cũng không tin là cậu chủ có thể bá đạo như vậy, thậm chí có thể chạy trốn khỏi rất nhiều người truy tìm mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Một người bình thường sao có thể khủng khiếp đến mức như vậy được cơ chứ? Nghe thôi đã thấy vô lý rồi!

Thế nhưng! Trải qua chuyện này, cậu đã cảm nhận được đâu mới là quái vật. Cậu là người chạy rất nhanh ở quân đội, thậm chí cậu còn dùng cả hơi cay và bom khói để cản đường, ấy thế mà cậu chỉ chạy được vài trăm mét đã bị cậu chủ đuổi kịp. Một tốc độ vô cùng kinh khủng!

Hiện tại, cậu chủ đang muốn cậu tiết lộ vị trí của cô chủ,thật sự đó là điều vô cùng khó khăn đối với cậu. Bởi vì nếu làm vậy thì chẳng khác nào là đang phản lại chính nhiệm vụ cậu được giao. Thế nhưng, cậu lại rất đồng cảm với cậu chủ, cũng là đàn ông với nhau nên cậu rất hiểu cái cảm giác đó... Tuy vậy nó cũng khiến cho cậu không biết trả lời như nào?

Thấy cậu thanh niên có vẻ day dứt, Lâm Thần tỏ vẻ ủ rũ, giọng nói vô cùng mệt mỏi:


“ Thôi được rồi, cuối cùng thì tôi vẫn chỉ là kẻ ăn bám. Tôi sẽ đi cùng cậu, dù sao cậu cũng đã làm tất cả những gì...”

Chưa kịp nói xong... một giọng nói có chút khổ sở phát ra từ cậu ta:

“ Cậu chủ...mau rời đi!!!”

Lâm Thần lúc này vẫn tỏ vẻ ngơ ngác, hỏi lại:

“ Cậu...cậu nói gì vậy???”

Lúc này, Lâm Thần nhìn thấy cậu ta chảy hai hàng lệ, sau đó, cậu ta không hề kiêng kị mà nắm lấy tay cậu, vẻ mặt vô cùng tôn kính nói:

“ Thưa cậu chủ, cậu thật sự là người đàn ông tốt nhất tôi từng biết. Tôi rất ngưỡng mộ cậu. Tôi cũng chẳng giúp được gì nhiều... thế nên tôi mong cậu chủ có thể chứng minh cho cô chủ thấy được tình yêu thật lòng của cậu.”

Nói xong, không kịp chờ Lâm Thần phản ứng, cậu thanh niên nhanh chóng bỏ chạy, giống như không muốn mình đổi ý vậy. Điều này khiến cho Lâm Thần cảm thấy rất bất ngờ.

Có thể, một người sẽ hỏi là tại sao không đánh ngất cậu ta. Đương nhiên là cậu cũng nghĩ đến điều này, thậm chí là điều đầu tiên. Thế nhưng cậu đã nhìn thấy một thiết bị đo cảm biến sóng não ở đằng sau cậu ta, thế nên cậu đoán là nếu chỉ cần đánh ngất cậu ta thì rất có thể cậu sẽ bị lộ vị trí.

Nhìn cậu ta đi xa, cậu chỉ đứng đó một hồi rồi quay trở về căn nhà của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận