Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 186: Suy nghĩ của Tiểu Ngọc

Ở trong một căn phòng tối, nơi có lẽ sẽ là một chỗ lý tưởng dành cho những người sống nội tâm, khép kín và không thích giao lưu với bạn bè. Tuy nhiên, ở trong căn phòng đó, một cô gái nhỏ nhắn giống như nữ sinh, mái tóc trắng còn ươn ướt sau khi tắm cùng với bộ đồ khá kỳ lạ đang mặc trên người. Nếu Lâm Thần nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nhận ra, đó chính là bộ đồ lúc nhỏ của cậu.

Mà nếu cậu để ý thêm một chút nữa thì chắc chắn sẽ nhận ra cô gái ấy. Đó chính là em gái mà cậu cưng chiều hết mực – Tiểu Ngọc.

Lúc này, cô đang vừa ăn đồ ăn lại vừa xem màn hình máy tính. Không có anh ấy ở nhà, cô chỉ biết làm bạn với chiếc máy tính này. Tuy vậy, những đồ ăn mà anh ấy làm còn rất nhiều, cô thật sự không thể ăn hết được. Có những món ăn rất ngon nhưng lượng calo gần như rất ít, nó cũng là lý do cho việc cô bỏ tất cả những món đồ ăn mà các bạn khác hay uống.

Từ khi yêu thầm anh trai mình, cô đã tự đặt ra tiêu chuẩn ăn mỗi ngày dành cho bản thân. Cô muốn sở hữu một thân thể “quyến rũ” nhất để có thể dụ hoặc anh trai của mình. Cứ tưởng việc đó sẽ là điều vô cùng khó khăn, tuy nhiên anh trai của cô lại sáng tạo ra rất nhiều món ăn phù hợp với tiêu chuẩn đó. Thành ra thân thể cô lúc nào cũng luôn luôn thon gọn... sức lực dồi dào, bằng chứng là đêm định mệnh đó cô đã “hành” anh ấy suốt một đêm mà cơ thể không cảm thấy mệt mỏi một chút nào.

Duy chỉ có một thứ khiến cô rất đau đầu. Đó chính là hai ngọn núi nhỏ trước ngực cô. Cô dù ăn bao nhiêu đồ ăn của anh ấy làm nhưng chỉ có hai thứ đó là không thể to ra. Nhìn ả sữa bò Tô Nhan với cái vũ khí hủy diệt kia, cô lại cảm thấy tự ti. Nếu cô có thể sở hữu chúng thì anh ấy sẽ bị “mê hoặc” cho mà xem. Khi đó... Tiểu Ngọc vừa nghĩ tới chuyện đó, mặt của cô đột nhiên đỏ như trái ớt.

Tuy rằng anh ấy rời xa khiến cho cô vô cùng buồn lòng, nhưng mỗi tối anh ấy đều gọi điện hỏi thăm cô đều đặn. Chỉ cần như vậy là cô cũng có chút an lòng.

Tất cả những cuộc gọi đó cô đều lưu lại, chỉ cần lúc nào cũng nghe thấy giọng của anh ấy là cô cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp. Cộng thêm những bức ảnh mà cô chụp trộm, chiếc áo cô đang mặc cũng là áo của anh ấy... Cô cảm giác toàn bộ thân thể của cô giống như được mọi thứ của anh ấy bao phủ...

Nhìn chiếc giường thường ngày hay ngủ của Lâm Thần, Tiểu Ngọc bĩu môi giận hờn nói:

“ Tại sao anh lại không làm theo lẽ thường? Em lục tung cả phòng anh mà không tìm thấy tài liệu nào”

Có thể trong tâm trí của Tiểu Ngọc đang nghĩ về chuyện đen tối nào đó. Con trai tầm tuổi này thì phải có những cuốn sách đen tối giấu ở trong phòng mới đúng chứ? Lúc đầu thì cô vô cùng hào hứng, cộng thêm với việc anh ấy không ở trong phòng nên cô đã dành rất nhiều thời gian để lục tung căn phòng này...

Tuy vậy, sau bao nhiêu lần cô lặp đi lặp lại, tìm từng ngóc ngách trong căn phòng, ấy vậy mà chẳng hề có một tài liệu nào cả. Một cảm giác tiếc nuối tràn ngập trong lòng. Cô cứ tưởng mình sẽ bắt gặp một số thứ không nên gặp của anh ấy chứ nhỉ, ví dụ như một cuốn sách nói về “ tình cảm giữa hai anh em không cùng huyết thống”.

Nếu như anh ấy quay trở về, nhìn thấy em gái mình đang đọc cuốn đó thì sao. Lúc ấy cô sẽ giả vờ sốc và hoảng sợ, sau đó khi anh ấy chán nản thì cô sẽ ôm anh ấy và sẽ làm theo những gì anh ấy bảo. Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng cô sướng như muốn thăng thiên vậy.

Nhưng rất tiếc, sự thật anh ấy chẳng có cái gì cả. Điều này khiến cho cô không biết nên nói gì cả. Chẳng lẽ anh ấy không hề có chút lay động nào với một cô nàng xinh đẹp như này cơ. Cô tuy cũng không phải là dạng mỹ nữ tuyệt đỉnh nhưng nhan sắc của cô cũng không thua bất cứ cô nàng nào. Ấy thế mà...

Tiểu Ngọc thở dài, thôi đằng nào cô cũng sẽ cướp lấy được trái tim anh ấy mà thôi. Cô không tin anh ấy sẽ không động lòng với một mỹ nữ như cô...

Tiểu Ngọc nhìn đồng hồ, cũng đến giờ ngủ rồi. Nhìn chiếc giường của Lâm Thần, cô nhảy xồ ôm lấy chiếc chăn, miệng ngọt ngào nói:


“ Nha...anh đừng làm vậy. Chúng ta là anh em cơ mà...”

Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến âm thanh:

“ Xin cho hỏi có ai ở trong nhà không vậy?”

Tiểu Ngọc nghe biết đây là giọng nữ, cô cũng khó hiểu việc tại sao lại có một người lạ đến gõ chuông như này. Chẳng lẽ đó là kẻ đeo bám anh ấy...

Cô cũng chẳng thèm thay bộ đồ mới, cô vẫn mặc trên người bộ đồ của anh trai. Chính vì bộ đồ này khiến cho Tiểu Ngọc trở nên mạnh mẽ hơn, cá tính nhưng cũng không bớt đi phần quyến rũ.

“ Xin cho hỏi ai vậy?”

Tiểu Ngọc nói từ trong phòng ra ngoài cửa, cô muốn hỏi xem người bên ngoài là ai?

“ Tôi là Tô Nhan, tôi đến đây để hỏi một chút thông tin về Lâm Thần”

Tiểu Ngọc nghe thấy lời này, vẻ mặt của cô bỗng chốc trở nên nổi giận. Cô nghiến răng nghiến lợi khi nghe thấy câu này, chính cô ta là người khiến cho mình không thể đến với anh ấy. Cô ta chính là đối thủ lớn nhất của mình,... Cái cảm giác ghen này khiến cho một cô nàng dịu hiền như Tiểu Ngọc bỗng trở thành một người khác lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận