Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Chương 345: Thanh Tuyết rơi lệ
Trạch Hàn lúc này từ từ đi đến cạnh một chiếc bàn ăn, tiện tay nhặt con dao, một tay cầm khẩu súng, một tay cầm lấy con dao.
Hiện tại thời gian của hắn không còn nhiều, càng để lâu thì hắn càng bất lợi. Vậy nên hắn muốn trong thời gian ngắn nhất giết chết Lâm Thần.
Kế hoạch của hắn chính là muốn tìm sơ hở, từ đó tung một phát bắn chí mạng vào điểm yếu. Tuy vậy dường như mọi thứ đang vượt quá tầm kiểm soát.
Nhìn ra cửa sổ, một đoàn xe đang từ đằng xa đi đến, trong lòng hắn trầm xuống. Nếu là đoàn xe bình thường thì hắn cũng không để ý, dù sao thì khách đến cũng rất nhiều, thế nhưng hắn nhận ra một chiếc ở trong đó.
Kiểu dáng, màu xe cho đến từng chi tiết đều rất khác với những chiếc xe bình thường. Đương nhiên là hắn cũng nhận ra, bởi vì đó chính là chiếc xe của nữ thư ký Tư Hạ.
Điều này có nghĩa là hắn chẳng còn bao nhiêu thời gian, vậy nên lúc này hắn phải tốc chiến tốc thắng.
Hai chân như vũ bão, hắn chạy thẳng đến chiếc bàn, muốn dùng chúng để làm bàn đạp nhảy ra đằng sau nhằm ám sát Lâm Thần. Đối với hắn bây giờ, cách này là cách hữu hiệu nhất.
Lâm Thần ở đằng sau, cảm nhận được tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt cậu trở nên vô cùng sắc bén, hai tay ra thế chuẩn bị.
Ở bên ngoài, Tư Hạ đang tự mình điều khiển chiếc xe, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng. Tuy nhiên hiện tại cô không lái một mình, điều khác biệt là ở đằng sau cô đang có một cô gái khác.
Cô gái đó rất xinh đẹp, ánh mắt long lanh như sao trời, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng trẻo cùng với khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo đến từng chi tiết.
Khuôn mặt đã đẹp nhưng khi kết hợp với bộ đầm trắng tinh tươm càng khiến cho vẻ đẹp đó được nâng lên tầm cao mới. Không một ai có thể cưỡng lại được, chi ít cũng sẽ nhìn nhiều vài lần.
Tuy nhiên, bỏ qua chuyện đó, Tư Hạ đang tập trung lái xe thì đã nhìn thấy cảnh hỗn loạn bên ngoài cửa hàng, vô số nhân viên chạy tán loạn khiến cho vẻ mặt cô hoài nghi, không tự chủ nói:
“ Thưa tiểu thư Thanh Tuyết, có một chút chuyện ngoài ý muốn. Tôi rất xin lỗi nhưng cô có thể chờ tôi một chút được không?”
Tư Hạ nói với giọng vô cùng lễ phép, mặc dù thân phận của cô rất cao. Điều này khiến cho Thanh Tuyết ở đằng sau cũng có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên, chính cô cũng rất tò mò ở bên trong, nhìn những nhân viên nam nữ đang chạy tán loạn khiến cho cô có một dự cảm không lành.
Vậy nên, cô từ chối lời mời của Tư Hạ, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“ Để tôi đi cùng với cô! Tôi cũng rất muốn biết bên trong đang xảy ra chuyện gì?”
Tư Hạ nghe vậy, cật lực từ chối. Tuy vậy, trước sự kiên quyết của Thanh Tuyết, cô cũng chỉ có thể thở dài gật đầu. Tự mình xuống xe, mở cửa cho Thanh Tuyết, sau đó hai người nhanh chóng bước vào trong.
Đến khi này, trong căn phòng nhỏ đó, Mạnh ca cùng với Lâm Thần vẫn đang chiến đấu với nhau.
Vì Lâm Thần không hề có vũ khí tầm xa, vậy nên cậu rất khó khăn để có thể chống trả lại những đợt tấn công của tên Mạnh ca.
Mặc dù trên người chảy rất nhiều máu, thậm chí có một vết thương rách khá rộng nhưng nó cũng không gây ảnh hưởng đến tính mạng.
Còn về tên Mạnh ca, dù trên người không hề có vết thương nào cả nhưng số lượng đạn của hắn đã sử dụng hết. Hiện tại, hắn chẳng còn có thể dùng được vũ khí nóng.
Hắn không thể ngờ, tên nam sinh này lại khó chơi đến như vậy. Chẳng những tránh hết được những viên đạn hắn bắn, hơn thế lại còn tránh được những đòn tấn công hiểm độc từ con dao hắn. Hắn lúc đó còn hoài nghi nhân sinh, đây thực sự còn phải là con người nữa không?
Cũng may là hắn đâm trúng được vài đòn, khi này hắn mới loại bỏ những suy nghĩ hoang tưởng trong lòng.
Nhìn Lâm Thần đang ôm lấy cánh tay tràn đầy máu tươi, vẻ mặt đau đớn cố gắng chịu đựng, hắn cười lạnh một tiếng, một tay cầm lấy dao, nhắm thẳng hướng trái tim của Lâm Thần mà đến.
“ Chết đi!”
Mạnh ca giống như một con thú, lao đến không hề có chút chần chừ. Dường như hắn cũng biết là khôn thể kéo dài thêm nữa, đang có rất nhiều người đến đây.
Lâm Thần mặc dù vẫn có thể đứng dậy, thế nhưng do máu chảy quá nhiều khiến cho não cậu bị choáng váng, động tác không còn được nhanh nhẹn như lúc trước nữa.
Dù vậy, cậu vẫn dùng toàn bộ sức lực lách sang một bên nhằm tránh đòn tấn công nguy hiểm này.
Động tác khá nhanh nhưng cũng không thể né được con dao đó. Con dao lách nhẹ qua vai, để lại một vết thương khá sâu.
Cảm giác đau đớn khiến cho Lâm Thần không tự chủ mà ngã xuống sàn, máu từ vết thương bắt đầu ngấm ra máu, vẻ mặt cậu đau khổ ôm lấy vai của mình.
Cơ thể chịu quá nhiều thương tổn, cậu không còn sức để đứng dậy. Lúc này, cậu chỉ có thể bất lực nằm trên sàn, hai tay toàn là máu ôm lấy vết thương của mình.
Nhìn tên sát thủ máu lạnh kia đang đến gần, cậu không hề cầu xin, thay vào đó lạnh giọng nói:
“ Hừ, mày có thể giết được tao, thế nhưng mày nghĩ có thể chạy khỏi đây không?”
Dường như không tin là Lâm Thần lúc này còn mạnh miệng như vậy, Mạnh ca hai mắt trào phúng nhìn cậu, cười nói:
Nói xong, không chờ Lâm Thần nói hết, hắn dẵm lấy bàn tay đầy máu của Lâm Thần
Rắc...rắc...
Tiếng xương gãy phát ra, Lâm Thần ánh mắt đỏ như máu nhìn bàn tay mình bị tên này dẵm. Cảm giác đau đến tận xương tủy đang hành hạ.
Thấy Lâm Thần đau đớn như vậy, hắn cảm thấy rất vui sướng, thậm chí miệng hắn còn không tự chủ mà nở một nụ cười. Sao không né nữa đi, vừa nãy đánh nhau giỏi lắm mà, bây giờ sao lại nằm đây kêu đau nữa rồi.
Phập!...
“ Aaaa...”
Cảm giác đau đớn truyền tới, hắn nhăn mặt không tự chủ kêu lên. Lúc này, hắn mới nhận ra là chân của hắn đã có một con dao cắm vào từ lúc nào.
Sát khí ngút trời, hắn không thể tin được là tên này lại ẩn giấu một con dao trong người. Hắn điên cuồng dùng chân sút thẳng vào bụng Lâm Thần, sau đó vẻ mặt nhăn nhó ngồi xuống nhìn vết thương của mình.
Lâm Thần cũng không khá khẩm hơn là mấy, cú sút của một tên sát thủ đâu có nhẹ nhàng, cậu nhanh chóng ói ra một ngụm máu, cả cơ thể không còn sức lực nằm ở đó. Hiện tại, cậu chẳng còn một chút sức lực, cậu bị mất máu quá nhiều, nguy hiểm hơn là có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Xoảng xoảng!
Tiếng vỡ cửa kính truyền ra, một thân hình xinh đẹp nhanh chóng bước vào, vẻ mặt điên cuồng lao đến tên Mạnh ca.
Động tác nhanh như vũ bão, dứt khoát đáng sợ khiến cho tên họ Mạnh không có thời gian phản ứng, cú đạp tàn nhẫn đó trực tiếp đá thẳng vào mặt của hắn, cả thân thể cũng từ đó bị bay ra xa.
Cú đạp tàn nhẫn như vậy nhưng cũng không thể ngăn nổi cơn giận của cô gái đó, từng cú đạp tiếp tục được tung ra, tất cả đều là cú đạp vô cùng lãnh khốc, vô tình và ác độc.
Cho đến khi không còn thở được nữa thế nhưng cô gái vẫn điên cuồng tấn công, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Thanh Tuyết ôm lấy miệng nhìn Tư Hạ điên cuồng đánh đấm. Trong đầu cô lúc này còn không thể tin cô gái mà ban nãy lễ phép hiện tại lại điên cuồng như vậy.
Máu văng khắp nơi, mùi tanh tưởi xộc lên tận mũi khiến cho cô muốn nôn ói, hai mắt của cô tránh né, thế nhưng một thân ảnh vô cùng quen thuộc đã khiến cho cả thân thể cô cứng đờ.
Đó là thân ảnh nằm co ro trên mặt đất, máu me tràn ra thành một vùng nhỏ quanh người, làn da trắng bệnh cùng với quần áo không lành lạnh. Dường như người này đang trong trạng thái vô cùng nguy cấp.
“ Anh...anh...”
Âm thanh thê lương vang lên, ánh mắt của Thanh Tuyết chảy ra những giọt lệ từ bao giờ không biết.
Chẳng thèm quan tâm trên mặt đất có nhiều mảnh kính rất nguy hiểm, cô điên cuồng chạy đến hướng Lâm Thần, vẻ mặt sợ hãi run rẩy.
Thân thể của Thanh Tuyết quỳ xuống đỡ lấy Lâm Thần, bàn tay nhỏ nhắn từ từ vuốt lấy má của Lâm Thần, nghẹn ngào nói lớn:
“ Anh đừng làm em sợ. Em xin anh mau tỉnh lại đi! Em xin anh đó... Đừng trêu em nữa, em sợ lắm...”