Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 321: Lâm Thần tức giận

Trần Khải An ra vẻ cao ngạo, ánh mắt tràn ngập đắc ý, nhất là khi nhắc tới hai từ “Linh Nhi” ở đằng sau giống như cô ấy chính là vợ chưa cưới của hắn ta vậy.

Đương nhiên, nghe thấy lời này, Lâm Thần suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.

Cái gì mà là chủ ở nơi này, cái gì mà là chồng chưa cưới của Linh Nhi? Hắn ta không biết chữ chết viết như thế nào ư mà dám nói câu đó?

Nhìn dáng vẻ tên tóc trắng này, cậu đảm bảo hắn còn chưa gặp được cô ấy, không thấy được phong cách làm việc nên không hiểu được sự đáng sợ của Linh Nhi khủng khiếp đến nhường nào.

Trước mặt cậu mà dám nói như vậy, nếu để Linh Nhi mà nghe thấy thì chắc chắn tên này chẳng còn có ngày mai. Linh Nhi rất sợ những tin hiểu nhầm này xuất hiện, mặc cho cậu đôi khi đã khuyên ngăn rất nhiều, thế nhưng chẳng hề ăn thua.

Nhớ lại lần trước, khi đám fan cuồng bày tỏ cảm xúc với cô ấy, thay vì vui mừng thì Linh Nhi lại sợ cậu hiểu nhầm, thậm chí còn sẵn sàng ra tay với bọn họ. Nghĩ lại mà đã khiến cậu ớn lạnh, cũng may khi đó cậu cũng đã khuyên can cô ấy, thậm chí phải “dỗ dành” ngọt ngào nên mới không xảy ra án mạng.

Thấy Trần Khải An phách lối như vậy, cậu không hề vạch trần sự thật, cố gắng nhịn cười trong lòng, từ từ dò hỏi:

“ Ồ, tại sao tao ở đây rất lâu mà chưa từng nhìn thấy cô ấy đi cùng mày nhỉ?”

Trần Khải An không hề để ý vẻ mặt châm biếm của Lâm Thần, hắn nhếch mũi lên, cao ngạo không ai sánh được, sau đó tự hào nói dõng dạc:

“ Hừ... mày nghĩ loại người như mày đủ khả năng gặp được cô ấy không? Tao nói thật, cái loại nghèo rách như mày thì nên ở quê mà thôi, đừng có ước mơ lên đây học tập làm gì?”

Lời nói đầy khinh thường, cùng với vẻ mặt tự cao lên tận trời khiến cho những đầu bếp bên trong cũng phải ngán ngẩm. Thế nhưng, một điều kỳ lạ đó là không một ai ngăn cản cả, giống như sợ tên này trả thù bọn họ vậy.

Mặc dù chỉ là hành động nhỏ, thế nhưng nó cũng không thể thoát khỏi được ánh mắt Lâm Thần.

Từ những ánh mắt lo sợ đó, cậu đoán Trần Khải An không phải là phách lối trong thời gian nhất thời, có lẽ hắn ta đã làm như này trong khoảng thời gian rất dài.

Mà trong khoảng thời gian dài như vậy, ở một nơi cực kỳ nghiêm khắc như chỗ làm của Linh Nhi mà không bị phát hiện, chắc chắn tên này có người đằng sau bảo kê.

Tuy nhiên, trong lúc cậu đang suy nghĩ, Trần Khải An giống như nổi giận, một chân không ngần ngại sút bay suất cơm của Lâm Thần, khiến cho cơm thịt văng ra sàn, toàn bộ bàn ăn của Lâm Thần bị hủy trong chốc lát.

“ Loại mày không xứng ăn ở chỗ này...” Trần Khải An vô cùng đắc ý cười trên nỗi đau của người khác.

Cơm văng tung tóe, thậm chí nước canh còn văng cả vào bộ đồ mới của Lâm Thần, tràng cảnh trở nên vô cùng căng thẳng.

Lâm Thần lúc này chẳng hề nói gì, vẫn ngồi cùng với chiếc dĩa đang có miếng thịt trên đó. Điều này khiến cho Trần Khải An cảm thấy rất thỏa mãn, hai tay vỗ vỗ vai của Lâm Thần, sau đó từ từ đến bên tai Lâm Thần:

“ Lần sau gặp tao thì nên quỳ xuống, hiểu chưa?”

Ba tên đồng bọn của Trần Khải An cười khinh nhìn Lâm Thần. Dường như bọn họ cũng chứng kiến cảnh này nhiều rồi, thế nên mới có biểu cảm giống như vậy.

Vỗ vai Lâm Thần xong, Trần Khải An cười một cách rất thích thú, vẻ mặt ngẩng lên trời giống như muốn sỉ nhục Lâm Thần. Thế nhưng, hắn ta cũng chưa biết được là thân thể Lâm Thần đang run rẩy vì tức giận.


“ Haha...” Trần Khải An xoay người, ý định rời đi.

Thế nhưng...

“ Chờ đã...” Lâm Thần ngoảnh mặt lên, nói với bốn người bọn họ.

Trần Khải An không tự chủ run rẩy khi nghe được giọng nói này. Nó giống như giọng nói đến từ địa ngục, khiến cho con người ta không tự chủ mà sinh ra hoảng sợ.

Trần Khải An chỉ nghĩ đó là ảo giác, một tên nghèo hèn như nó làm sao để hắn có thể sợ hãi đến mức này được.

Ngoảnh mặt lại, hắn nhìn Lâm Thần đang cười, nghi hoặc hỏi:

“ Mày còn có chuyện gì? Tao còn...”

Tuy nhiên, không chờ hắn đáp xong, một cước từ Lâm Thần đã giáng thẳng xuống khuôn mặt điển trai của Trần Khải An.

Cú đạp vô cùng tàn ác, nhanh gọn và mạnh mẽ. Ba tên đồng bọn đi cùng chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Trần Khải An bị sút bay ra xa.

Cho đến lúc Trần Khải An ngã xuống đất, tạo ra tiếng “Bịch”, bọn họ lúc này mới phản ứng, vẻ mặt giống như nhà có tang gầm lên một tiếng:

“ Mày...mày muốn chết...!”

Giống như chung một suy nghĩ, cả ba đều không chần chừ mà tung cước thẳng về phía Lâm Thần, giống như muốn trả thù cho đại ca bọn họ vậy.

Cú đạp vô cùng ác độc, nhắm thẳng đến vị trí trọng yếu của Lâm Thần, có vẻ như bọn họ muốn làm cho Lâm Thần tàn phế...

Bạn cần đăng nhập để bình luận