Sau khi xuyên tới thời kỳ thập niên 70, Đỗ Minh Nguyệt trở thành cô gái đáng thương bị ôm nhầm, cô gái đáng thương có tướng mạo kiều mỵ, dung mạo hơn người, nhưng số mệnh lại không tốt. Trước có cha mẹ nuôi trọng nam khinh nữ động một chút lại đánh chửi cô, còn tính toán bán cô đổi lấy tiền đồ cho con trai, sau có vị hôn phu tham tài háo sắc từng bước ép sát. Trước có sói sau có hổ, đâu phải chỉ là một chữ thảm? Mà Đỗ Minh Nguyệt kiếp trước đã một mình lăn lộn trong xã hội tỏ vẻ: Chuyện này cũng không tính là gì! Đối mặt với cha mẹ nuôi: Ban ngày giả bệnh không làm việc nhà, ban đêm trộm đồ chuẩn bị chạy trốn. Đối mặt vị hôn phu tra nam: Bề ngoài anh trai thật tốt, thực tế vẽ ra cái bánh nướng rất thơm. Vừa vặn con gái thật của Lâm gia chủ động tìm tới cửa nhận người thân, Đỗ Minh Nguyệt không nói hai lời liền mang theo hành lý rời đi, còn nhân tiện nhổ một nắm lông cừu dày. Vốn tưởng rằng cuộc sống khi trở về nông thôn sẽ rất gian khổ, lại phát hiện cha là đại đội trưởng, mẹ làm việc ở công xã, còn có hai anh trai một em trai, cả nhà đều vô cùng cưng chiều cô! Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng biến từ nha hoàn thành tiểu công chúa, kết quả cuộc sống vui vẻ còn chưa trải qua được bao lâu, lại bỗng nhiên biết được mình có một đối tượng kết hôn từ nhỏ, còn ở hải đảo xa xôi? Cha mẹ khó xử: Nếu không muốn đi thì thôi.
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt lại tỏ vẻ: Con nguyện ý! Hải đảo thập niên 70 còn chưa trải qua sự khai phá quá độ, sản vật phong phú, hải sản khắp nơi, "đất hoang vu" trong mắt người khác lại là thiên đường ẩm thực trong mắt Đỗ Minh Nguyệt! Cua xào cay, cá kho tàu, tôm hấp tỏi băm ngao! Hải đảo ơi, cô tới rồi!
Mới đầu, người trên đảo nhìn Đỗ Minh Nguyệt da trắng nõn nà, một thân nũng nịu thì đều lắc đầu, cho rằng cô ở không được bao lâu sẽ khóc hô đòi rời khỏi hải đảo. Kết quả không nghĩ tới cô chẳng những không đi, ngược lại còn ở lại trên đảo mở nhà máy, dẫn dắt cư dân trên đảo làm việc kiếm tiền, mức sống không ngừng nâng cao! Nhìn túi tiền của mình dần phồng lên, hải sản của hải đảo xuất khẩu cả nước, hải đảo cũng trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng trong nước, mọi người chỉ muốn nói với Đỗ Minh Nguyệt: Đồng chí Đỗ, đồng chí là vị thần trong lòng chúng tôi! Bọn họ thậm chí còn nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ nhất trong quân doanh - Hoắc doanh trưởng Hoắc Kiêu trở nên rất nhu tình, cam tâm tình nguyện tự tay giặt quần áo cho cô, còn thấp giọng dỗ dành: "Tối hôm qua có mệt không, anh giúp em xoa bóp thắt lưng." Người đi ngang qua sắc mặt đỏ lên: Ai nha má ơi, không phải nói Hoắc doanh trưởng chỉ coi người ta là em gái sao, đây đâu phải em gái, đây rõ ràng là tiểu tổ tông!
Lâm Thi Thi sống lại, đời trước trước khi cô ta chết mới vô tình biết được chân tướng thân thế của mình, nghĩ đến bản thân ở nông thôn mấy chục năm, hận thấu vận mệnh bất công. Cho nên sau khi trọng sinh, cô ta đã nghĩ hết mọi biện pháp vạch trần bí mật thân thế, rốt cục thành công trở lại Lâm gia, nhìn căn nhà kiểu Tây trước mắt khí phái, cha mẹ mặc quần áo xa hoa, còn có vị hôn phu hào hoa phong nhã, cô ta nhất định phải vững vàng nắm chắc mọi thứ! Về phần Đỗ gia ở nông thôn, còn có đối tượng kết hôn từ nhỏ nghèo rớt chưa từng gặp mặt kia? Lâm Thi Thi xoay người liền đem những người đó vứt hết sau đầu, lòng tràn đầy chờ mong với cuộc sống mới của Lâm gia, vốn tưởng rằng mình vào thành phố sẽ được trải qua những ngày lành, lại phát hiện cuộc sống ở Lâm gia lại hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của cô ta! Khi Lâm Thi Thi bị người nhà họ Lâm trọng nam khinh nữ, người nhà chồng điêu ngoa cay nghiệt tra tấn đến gần như chết lặng, lại nghe thấy người nhà họ Đỗ kiếm được nhiều tiền, xây nhà mới, lái xe hơi nhỏ. Mà Đỗ Minh Nguyệt vốn nên không bằng cô ta ở mọi mặt, lại được người nhà cùng chồng cưng chiều, vẫn xinh đẹp như thiếu nữ 18, còn trở thành nữ xưởng trưởng?! Làm sao có thể như vậy!
Góc nhìn nam chính: Khi biết đối tượng kết hôn từ nhỏ mà trong nhà sắp xếp đến hải đảo tìm mình, Hoắc Kiêu cự tuyệt, anh không có bất kỳ hứng thú gì với chuyện kết hôn, một lòng chỉ có sự nghiệp, nhưng cha mẹ tiền trảm hậu tấu, chờ cô gái nhỏ người ta lên xe lửa mới nói cho anh biết. Bất đắc dĩ, Hoắc Kiêu chỉ có thể chấp nhận, cũng quyết định nuôi cô gái nhỏ bên người, chỉ coi như vợ chồng ngoài miệng chứ không can thiệp lẫn nhau. Về sau... Hoắc Kiêu:... Mặt đau quá.