Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1044: Hoàn

Hạ Trí Hoàn đã không còn sức lực cũng như thời gian để đi xác minh, nhưng ông cụ tin chắc Hạ Thị của ông cụ, Phác Đình, A Minh, A Ngọc và cả đất nước của ông cụ, sau năm 97 sẽ ngày một tốt hơn.
Cha con bọn họ ngã trên đường, đổi lại Phác Đình, A Minh và A Ngọc sẽ có tương lai tốt đẹp hơn, thế thì mọi hy sinh đều đáng giá.
Quay lại Tô Lâm Lang.
Bà nắm chặt lấy tay ông cụ, sợ lỡ đâu ông cụ chống không nổi nữa, buông xuôi ra đi thì rắc rối to. Vì không muốn ông cụ cảm thấy hối hận, bà đã tự quyết định, khăng khăng một mực dẫn ông cụ tới, thế nên bà nhất định phải đưa ông cụ bình yên trở về.
Bằng không trong lòng bà sẽ mãi mãi có một nút thắt không gỡ được.
Ông cụ không nghe thấy, vậy bà sẽ dùng tay mình nhắc nhở ông cụ.
Người ông cụ muốn gặp nhất chính là Phác Hồng, tuy nghe bảo cái tên nhóc kiêu căng ngạo mạn kia sẽ mặc quân trang tới đây, nhưng ông cụ không tin đâu, bởi ông cụ cho rằng làm gì có ai trên đời dạy dỗ được tên nhóc thối từ nhỏ đã ngang ngược bướng bỉnh, thông minh nhưng không biết trời cao đất dày kia chứ.
Ấy thế mà, khi ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lâm Lang, ông cụ bỗng có chút chờ mong. Có lẽ giống như chuyện Phác Húc chịu đi đóng phim, có thể biến thành minh tinh cũng là nhờ được bà dẫn qua Đại Lục, tên nhóc Phác Hồng kia cũng do bà đưa tới Đại Lục, còn là đích thân lái máy bay chiến đấu chở đi nữa, thế nên dù thằng nhóc đó không giác ngộ được như Phác Húc thì ít nhất cũng biết tô điểm cho bản thân, đường đường chính chính, ngẩng đầu ưỡn ngực trở về, hủy diệt dáng vẻ từng hốt hoảng, đâm đầu chạy trối chết về phương bắc của mình.
Tô Lâm Lang không quan tâm ai khác, chỉ chú ý tới mình ông cụ. Bà không biết Hạ Phác Hồng đang ở đâu, cũng chẳng mấy quan tâm đến anh ta, bởi kỳ vọng của bà dành cho mấy anh em nhà họ Hạ không hề cao như họ vẫn tưởng.
Bà thầm nghĩ chỉ cần bọn họ không gây rắc rối cho xã hội là được.
Có điều trong lúc xếp hàng chờ tiến vào xem hiện trường buổi lễ, tay bà thỉnh thoảng lại đụng tay Hạ Phác Đình, sau đó bà phát hiện tay ông mát lạ thường, còn run run nữa.
Hôm nay là ngày sẽ được ghi vào lịch sử, cũng là ngày hội mà toàn thể đất nước cùng nhau ăn mừng, và đương nhiên, điều đó là xứng đáng.
Nhưng Hạ Trí Hoàn lại cảm thấy thống khổ vô cùng và Hạ Phác Đình cũng vậy.
Người cha tốt bụng của ông, cái người cả đời luôn cẩn thận bán buôn, chăm chỉ làm việc, đã không may trúng đạn ở cái thời trị an hỗn loạn, đạo tặc hoành hoành, dẫn đến thương nặng, từ đó về sau sống lay lắt hơn mười mấy năm, để rồi qua đời một cách lặng lẽ.
Hạ Phác Đình biết vụ bắt cóc kia là do họ lên tiếng ủng hộ Đại Lục, cuối cùng bị các thế lực khác hợp tác lại giết gà dọa khỉ, nhưng ông vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình.
Giá như mà đêm nay, cha ông vẫn còn sống, đứng bên cạnh ông, kiên nhẫn kể này kể kia với ông... Hạ Phác Đình thật sự không tưởng tượng nổi mình sẽ vui sướng, hân hoan tới cỡ nào nữa.
Có cha bên cạnh, dù đi trong bóng tối cũng chẳng là chi, vì sẽ luôn có ngọn đèn soi bước cho ông.
Nhưng cha của ông đã đi xa, ông nội cũng sắp dầu hết đèn tắt, để lại một mình Hạ Phác Đình tiếp tục lê bước ở thế gian này.
Đột nhiên, tay ông được một bàn tay ấm áp nắm lấy, sau đó vợ ghé sát vào tai ông, dịu dàng gọi:
"Anh ơi?"
Rồi bà lắc nhẹ tay ông:
"Anh có sao không?"
Hạ Phác Đình vô thức lắc đầu:
"Không có gì, anh khỏe lắm."
Tô Lâm Lang giúp Hạ Trí Hoàn đẩy xe lăn, cất giọng dịu dàng:
"Buồn hả, nghĩ đến cha đúng không?"
Hạ Phác Đình gật đầu, lại lập tức bảo:
"Anh không sao."
Tô Lâm Lang chợt nói:
"Đúng rồi, anh có còn nhớ bản hợp đồng mà hai ta từng ký không?"
Đêm khuya, họ theo dòng người đi cả một đoạn đường dài, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, rồi lại tĩnh lặng lạ thường.
Hạ Phác Đình sửng sốt một hồi mới nhớ ra bà đang nói tới bản hợp đồng hôn nhân kia, nhưng sao tự dưng lại nhắc tới thứ đó làm gì?
Cảm giác sốt ruột như chìm chìm Hạ Phác Đình, bởi Tô Lâm Lang từng nói, nếu bà rời đi, chắc chắn sẽ dẫn theo hai đứa nhỏ đi cùng, mặc dù tài sản của bà không nhiều như ông, nhưng cũng thuộc top 50 người giàu nhất Cảng Thành.
Nếu bà không nhắc tới hợp đồng, có lẽ mười mấy năm ân ái, hòa hợp đã khiến Hạ Phác Đình đã quên mất sự hoài nghi của mình với bà.
Rồi ông chợt nhớ rằng trong hợp đồng hôn nhân đó, ông đã ghi cụ thể số tiền mình sẽ bồi thường cho bà nếu họ ly hôn sau năm 1997.
Khi đó, ông cảm thấy còn tận mười mấy năm nữa mới tới 1997, xa xôi lắm, còn ông chỉ tính dùng bản hợp đồng này để ràng buộc bà vài năm mà thôi.
Chỉ là lúc này, nghe bà nói vậy, ông thoáng nhìn lại, rồi phát hiện chớp mắt một cái mười mấy năm đã trôi qua, nhanh như sao xẹt.
Hạ Phác Đình không biết sao tự dưng vợ lại đề cập tới chuyện này, trước kia, từng có một đoạn thời gian rất dài ông không hề sợ bà rời khỏi mình, thậm chí còn nghĩ thầm bà mà dám rời đi, ông sẽ đi tìm dắt bà về.
Nhưng giờ đã khác xưa, hiện tại thứ Hạ Phác Đình sợ không phải vợ rời đi, mà là tâm không còn mình.
Ông đã mất đi cha, lại sắp tiễn bước ông nội.
Ông biết mình chưa bao giờ lọt vào mắt xanh của vợ và bà cũng chẳng yêu ông như ông thương bà. Ông có thể chấp nhận việc bà không yêu mình, nhưng hiện tại, ông không chịu nổi cảnh bà rời khỏi mình, vấn đề không nằm ở chuyện lên tòa chia tài sản, mà chỉ đơn giản là ông không chấp nhận nổi sự đau đớn khi bà ra đi.
Trong ngày cả nước vui mừng hân hoan, trái tim Hạ Phác Đình đập liên hồi, rơi thẳng một đường xuống đáy vực sâu.
Ông lặng lẽ nhìn vợ mình, muốn biết có phải bà cũng sẽ lạnh lùng thông báo rằng sẽ rời đi ông ngay tại khoảnh khắc mang tính lịch sử này không.
Đúng vào lúc này, vợ ông đang đứng bên cạnh chợt mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền ngọt ngào, bà bảo:
"Không phải anh vẫn luôn tò mò liệu em có là thành viên của PLA sao, còn từng điều tra em nữa đúng không? Thế anh đã tra được đáp án mà mình muốn chưa?"
Hạ Phác Đình lắc đầu, nói:
"Không xem."
Đúng là ông từng điều tra bà, nhưng đến phút cuối ông lại không nhìn câu trả lời kia.
Tô Lâm Lang nói:
"Thế hôm nay em nói anh nghe sự thật đằng sau nhé."
Nói đoạn, bà khẳng định:
"Đương nhiên là không phải rồi."
Hạ Phác Đình ừm một tiếng, trong lòng ông lúc này nặng trĩu tâm sự, nhất thời vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Tô Lâm Lang cùng chồng sóng vai tiến về phía trước, đặng nói:
"Em biết anh rất khó chịu khi nghĩ tới bệnh tình của ông nội, nhưng anh à, anh vẫn còn em, còn A Ngọc và A Minh mà, ba bọn em sẽ luôn đồng hành cùng anh."
Lúc này, họ đã đến trước cửa hội trường, ánh đèn chợt bật sáng, Hạ Phác Đình dừng lại theo dòng người, đưa mắt nhìn vợ mình. Hôm nay, hai người cùng mặc một bộ vest màu xanh đen, trước ngực bà cũng có một lá cờ nhỏ màu đỏ, mái tóc óng ả, đôi mắt sáng ngời, lại thêm hai lúm đồng tiền hai bên má, vẫn lơ đãng động lòng người như lúc ông mới gặp bà.
Trước giờ, Hạ Phác Đình vẫn luôn cảm thấy vợ không yêu mình. Nhưng ngay tại thời khắc này, ông bỗng có cảm giác, hẳn là bà rất thương ông.
Bà không phải PLA, không có nghĩa vụ phải bảo vệ ông, nhưng suốt mấy năm qua, bà lúc nào cũng ở bên ông, cùng ông vượt qua sấm chớp, mưa giông, một mực bảo vệ ông, những lúc ông tuyệt vọng sẽ giơ tay an ủi ông, chẳng lẽ đó không phải là yêu?
Có lẽ lúc này, bà cảm nhận được tâm trạng đau khổ của ông, nên mới cố tình nhắc tới vụ PLA. Bà nâng trái tim ông lên, khoảnh khắc ông cho rằng bà sẽ vô tình ném nó xuống đất, thì bà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó đặt về chỗ cũ. Ông tưởng bả muốn làm tổn thương trái tim mình, nhưng thật ra bà chỉ đang an ủi ông mà thôi.
Hai vợ chồng quay sang nhìn nhau, bỗng, dòng người tiến vào hội trường dần di chuyển, họ cũng bị đẩy về phía trước.
Hạ Trí Hoàn vươn tay tìm Hạ Phác Đình, ông vội vàng giơ tay lại gần, nắm lấy tay ông nội.
Trái tim của ông ấy chợt thoải mái hơn nhiều.
Kỳ thật, chỉ cần vợ con luôn ủng hộ mình, Hạ Phác Đình có thể chống chọi với mưa gió, vững vàng bước tiếp.
Tiếng chuông báo hiệu "trở về" chuẩn bị vang lên, hai đứa con của ông sẽ cùng giương cao biểu tượng chim bồ câu đại diện cho sự hòa bình, lúc ấy, cờ đỏ năm sao cũng sẽ được kéo lên.
Từ ấy, cuối cùng nhân dân Cảng Thành cũng chờ được hòa bình mà mình mong mỏi đã lâu!
[Hết].


Bạn cần đăng nhập để bình luận