Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1833: Hẹn ước không gặp không về (Hoàn)

Mễ Mễ tham gia không ít cuộc thi trên đấu trường quốc tế, danh tiếng cũng càng lúc càng lớn, ngay lúc Mạt Mạt cho là Mễ Mễ sẽ còn tiếp tục ở nước ngoài để học thêm thì Mễ Mễ lại về nước.
Mễ Mễ trở về không chỉ là vì kết quả ngọt với Dương Lâm, còn có Mễ Mễ đã học xong nên trở về, muốn đem tất cả những gì mà bản thân đã học được dạy cho bọn nhỏ.
Mễ Mễ đã khiến cho tất cả mọi người đều phải nhìn bằng con mắt khác, từ chối rất nhiều lời mời, cũng không tự mình đi phát triển, mà chính là làm giáo viên dạy đàn piano, chuyên dạy bọn nhỏ học piano, cũng mở lớp phụ đạo cho một số đứa trẻ không có điều kiện để học piano nhưng có thiên phú.
Mễ Mễ về nước năm thứ hai thì kết hôn với Dương Lâm, tình yêu thanh mai trúc mã cuối cùng đã có kết quả, sau đó đêm tân hôn, Dương Lâm uống nhiều quá, việc này còn bị Thất Cân chê bôi rất lâu.
Dương Lâm cũng bị bắt nạt không ít, chờ lúc Thất Cân kết hôn thì sẽ trả thù lại, tức giận đến mức Thất Cân muốn quyết đấu với Dương Lâm.
Sau khi Mễ Mễ kết hôn được hai năm, Thanh Nhân mới về hưu.
Mà tuổi tác của Liên Quốc Trung và Miêu Tình càng lớn hơn, thế hệ chắt cũng có rồi, Hạo Dương kết hôn trước, sau đó là Hạo Thân.
Hiện tại Thanh Nhân đã về hưu, dự định sẽ đón một cái tết đoàn viên náo nhiệt, Mạt Mạt và Triệu Tuệ nhiệt tình mười phần.
Triệu Tuệ cười:
"Giống như quay lại lúc chị vừa được gả tới."
Mạt Mạt cũng hồi tưởng lại lúc Triệu Tuệ được gả vào năm đầu tiên, sau tết, rất hưng phấn, rất chờ mong.
Mạt Mạt cười:
"Đã rất nhiều năm không tụ tập cùng một chỗ rồi, tết năm nay nhất định vô cùng náo nhiệt."
Triệu Tuệ gật đầu:
"Đúng vậy, đến lúc đó sân nhà em sẽ chật ních."
Mạt Mạt cười híp mắt:
"Chật mới tốt, nhiều người thì hưng vượng."
Mạt Mạt và Triệu Tuệ mua rất nhiều đồ ăn tết, nhà bếp chồng chất tràn đầy.
Mạt Mạt vốn dĩ cho rằng nhà của cô đã đủ lớn rồi, nhưng mọi người thật sự đến, Mạt Mạt mới phát hiện, nhà của cô vẫn nhỏ.
Năm mới, để ba bàn cũng không đủ, đại sảnh là không đặt hết được, cuối cùng đóng lều ở trong sân, đặt trọn vẹn 5 bàn, tất cả mọi người mới có thể ngồi xuống được.
Mạt Mạt và mấy người Triệu Tuệ bận rộn trong nhà bếp, rất nhiều năm rồi chưa làm thức ăn cho nhiều người như vậy, dù là có mấy đứa Phong Uyển trợ giúp, cũng luống cuống tay chân.
Chờ đồ ăn đã xong rồi, Mạt Mạt và Triệu Tuệ tay đã run, thật không ít, một bàn mười hai món ăn, 5 bàn, đại công trình rồi.
Ở giữa cái bàn, Liên Quốc Trung và Miêu Tình ngồi thẳng ở giữa, Mạt Mạt và mấy người Liên Thanh Bách ngồi theo thứ tự, một bàn có mười hai người lớn.
Năm nay người nhà tề tựu đông đủ nhất, ngay cả Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi Thanh Xuyên cũng trở về.
Mạt Mạt ngồi bên cạnh mẹ, cảm khái nhiều nhất, cô trở về, thay đổi vận mệnh của người nhà, anh trai và em trai về hưu, con cháu đầy đàn, cha mẹ cũng đều còn sống, còn sống nhìn thấy tứ đại đồng đường.
Mạt Mạt cảm thấy mình sống không uổng phí, xứng đáng làm lại cuộc sống mới này, tửu lượng của Mạt Mạt vẫn tốt, nhưng đêm nay cô say, cam tâm tình nguyện say.
Cũng may Mạt Mạt không thích nói mê sảng, uống nhiều quá thì ngồi lẳng lặng cười ngây ngô.
Liên Quốc Trung và Miêu Tình tóc trắng xoá, nghe bọn nhỏ cười vui đuổi nhau, nếp nhăn trên mặt sâu hơn.
Ăn cơm tối xong, mấy người mẹ chồng Mạt Mạt cũng không cần động thủ, con dâu thu dọn là được.
Mấy người Mạt Mạt chỉ cần ngồi nhìn bọn nhỏ thả pháo hoa là được.
Buổi tối, Mạt Mạt chụp không ít ảnh, hận không thể chụp hết cuộn phim.
Liên Thanh Bách:
"Sau này còn có cơ hội đoàn viên, đừng chụp nữa."
Trang Triều Dương lôi kéo Liên Thanh Bách:
"Mạt Mạt vui vẻ, anh cứ để cho cô ấy chụp đi."
Liên Thanh Bách không nói gì nữa, anh ấy cũng nhìn ra, hôm nay Mạt Mạt là thật sự vui vẻ, lôi kéo Trang Triều Dương cùng đi uống trà tỉnh rượu.
Người một nhà đón giao thừa, Mạt Mạt đã tỉnh rượu, sau 12 giờ đêm đều sẽ về phòng ngủ.
Mạt Mạt dựa vào trong ngực Trang Triều Dương:
"Em không còn gì tiếc nuối nữa, hiện tại bảo em đi chết, em cũng sẵn lòng."
Trang Triều Dương không vui:
"Nói vớ vẩn gì thế, em còn phải cùng anh sống lâu trăm tuổi! Đừng đề cập đến chết nữa."
Mạt Mạt che miệng:
"Em nói sai rồi, nói sai rồi, chúng ta đều phải cố gắng còn sống, sống lâu trăm tuổi, cũng phải nhìn thế hệ chắt ra đời, em phải cùng với anh, bạc đầu từng chút xíu một, Triều Dương, em chưa từng nói, hai kiếp của em may mắn nhất chính là gặp anh, cám ơn anh."
Trang Triều Dương ôm sát Mạt Mạt:
"Vợ à, anh mới phải cám ơn em, không có em, anh là người cô độc, chúng ta là một đôi trời sinh, nhân duyên trời định, đoạn nhân duyên này hai đời không đủ, anh hy vọng là đời đời kiếp kiếp."
Mạt Mạt cong khóe miệng:
"Ừ, nhân duyên đời đời kiếp kiếp, em chỉ làm vợ của anh, anh chỉ có thể là chồng em."
Trang Triều Dương:
"Anh chỉ là chồng em, em chỉ là vợ anh."
Hai người tâm đầu ý hợp ôm lấy nhau, lắng nghe tiếng tim đập của nhau, tiếng tim đập đã nói rõ tình yêu với nhau, phần tình yêu này, đã hoà vào máu thịt, không thể tách rời khỏi nhau.
Ánh đèn ấm áp chiếu vào hai người đang ôm nhau, ở giữa lờ mờ giống như một người, hai người bọn họ chính là một chỉnh thể, ai cũng không cắt đứt được sợi dây nhân duyên, ánh đèn lấp lánh, giống như đang nói lời chúc phúc, chúc phúc cho bọn họ đầu bạc đến già, đời đời kiếp kiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận