Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 406:

Chương 406:
Chương 406:
Ai có thể nghĩ đến cô lại "nhặt" được một anh bạn trai đến từ cổ đại?Càng không ai có thể ngờ có một ngày cô và Túc Ninh lại ở bên nhau, rõ ràng ban đầu cô không hề nghĩ đến việc này. Nhưng ngày hôm nay bọn họ lại có thể cùng nhau đón tết trong không khí vô cùng náo nhiệt."Đang suy nghĩ gì vậy?" Túc Ninh đã phát hiện ra ánh mắt của Chân Minh Châu, liền gắp cho cô một đũa thức ăn: "Em ăn đi, không phải ăn cơm xong còn muốn đại sát tứ phương à?"Chân Minh Châu mỉm cười, ừ một tiếng thật kêu."Cái gì mà đại sát tứ phương?" Ba Chân tò mò hỏi.Chân Minh Châu: "Chính là chơi mạt chược.""Bọn tôi cũng chơi!" Mọi người sẵn sàng nghênh chiến.Ba Chân nghiêm túc nói: "Tôi là chủ nhà lại lớn tuổi, còn là ba của Minh Châu nên tôi phải có một chân."Triệu Xuân Mai: "Tôi đến đây làm khách, tết nhất mới đến đây một lần, chẳng lẽ không có chỗ cho tôi?"Vu Thanh Hàn: "Nếu nói vậy thì tôi là người đầu tiên đề nghị chơi mạt chược, sao lại không có tôi được?"Trương Vũ: "Tôi cũng muốn chơi."Xem ra mọi người đều đã đè nén rất lâu rồi, nên hoạt động này lập tức khơi dậy sự nhiệt tình của mọi người.Chú Ngưu: "Vậy... tôi sẽ ngồi xem."Một ông chú như ông không thể tranh đoạt với mọi người.Chân Minh Châu chống nạnh: "Như thế nào lại không có chỗ của cháu."Nhất thời mọi người cãi cọ ồn ào.Vu Thanh Hàn nói đùa: "Không cho phép những người yêu đương tham gia. Cô xem bọn tôi đều là cẩu độc thân, như vậy đã rất thảm rồi, chẳng lẽ đến chơi mạt chược cô cũng không thể nhường chúng tôi một chút sao?"Chân Minh Châu: "..."Nhất thời cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.Trương Vũ: "Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi là cẩu độc thân cô đơn nhưng cô thì khác, cô có thể cùng bạn trai nói chuyện yêu đương nha."Chân Minh Châu nhìn Trương Vũ, Trương Vũ rụt cổ.Chân Minh Châu: "Gần đây cảm giác tồn tại của anh ngày càng rõ ràng đấy."Trương Vũ: "..."Sao cô lại làm tổn thương người khác.Thấy mọi người cãi cọ ồn ào, ba Chân chủ động xoa tay: "Con gái à, con xem ở đây nhiều người như vậy... nhà chúng ta cũng không thể cả hai đều chơi, con nhường ba chơi nhé, được không?"Chân Minh Châu chu môi, nói: "Con nể mặt ba vậy."Ba Chân cao hứng, nói: "Xem ba thu thập bọn họ nào."Chân Minh Châu bật cười thành tiếng.Sau bữa cơm trưa, rất nhanh bàn mạt chược đã bắt đầu. Chú Ngưu và Tiểu Thạch Đầu đều ngồi phía sau Triệu Xuân Mai, một trái một phải giống như Hạnh Cáp nhị tướng.Chân Minh Châu vừa thấy đã muốn bật cười, cô nói nhỏ với Túc Ninh: "Anh nhìn xem nhân duyên của dì Triệu không tồi nha."Túc Ninh nhướng mày, hỏi: "Hay hai chúng ta cũng ngồi phía sau ba?"Chân Minh Châu lắc đầu, quả quyết cự tuyệt, còn nói: "Con người em bài phẩm không tốt, nếu thấy ba đánh bài khác ý em nhất định em sẽ kêu oan oan lên."Túc Ninh không thể nhịn cười, còn duỗi tay xoa đầu cô.Anh nhìn Chân Minh Châu, nói: "Hay... Chúng ta xem phim?"Chân Minh Châu: "Được đó."Hai người tìm một bộ phim điện ảnh đề tài gia đình, sau đó ngồi rúc vào nhau trên ghế sô pha, tuy mọi người đều đang ở phòng khách nhưng Chân Minh Châu cũng không kiêng dè.Mấy người Vu Thanh Hàn làm mặt quỷ với cô, Chân Minh Châu thì mặt không đổi sắc còn Túc Ninh thì tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ.Không khí ở bàn mạt chược bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.Bên này, bộ phim điện ảnh có nội dung rất hài hước, nên Chân Minh Châu cười không ngừng. Túc Ninh vừa xem phim vừa nhìn Chân Minh Châu, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy rất an yên.Hai người cứ dựa vào nhau như vậy, Túc Ninh đột nhiên khẽ nói: "Thật tốt khi được ở bên em."Anh vốn nghĩ cuộc sống của mình chỉ có thể như vậy, nhưng giờ đây anh nhận ra rằng những khó khăn vất vả trong quá khứ đều là vì hạnh phúc ngày hôm nay. Ông trời chưa bao giờ bỏ rơi anh, có thể gặp được Chân Minh Châu là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Dù hôm nay hay mai sau, anh nguyện ý bảo vệ những ngày vui vẻ hạnh phúc này từ năm này qua năm khác..."Về sau bất kể xảy ra chuyện gì anh đều sẽ ở bên cạnh em."Chân Minh Châu đột nhiên ngẩng đầu vô tình đụng phải cằm của Túc Ninh, anh che cằm nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự ôn nhu và ý cười."Như bây giờ thật tốt."Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, khẽ đáp: "Đúng vậy."Cô dựa vào bờ vai anh, giọng nói vừa dịu dàng lại mang theo vài phần nũng nịu: "Về sau chúng ta phải sống thật tốt, cùng nhau nỗ lực kinh doanh homestay Xuân Sơn."Túc Ninh ừ một tiếng.Mười ngón tay của hai người giao nhau: "Trước kia em chỉ có một mình nhưng về sau đã có anh. Từ nay về sau, những khoảnh khắc vui buồn trong cuộc sống đều có anh bên cạnh Tiểu Trân Châu. Chúng ta cùng nhau nỗ lực phấn đấu nhé."Chân Minh Châu nhìn về phía bàn mạt chược, thấy không có ai chú ý đến bên này liền bất ngờ nghiêng người về trước, hôn lên mặt anh."Em là Đại Trân Châu, đồ ngốc."Khoé miệng Túc Ninh nhếch lên, cúi đầu mổ nhẹ vào môi cô: "Được, Đại Trân Châu..."Hai người im lặng, bốn mắt nhìn nhau.Túc Ninh duỗi tay ôm cô vào lòng, ôn nhu nói: "Thật tốt..."Chân Minh Châu nghịch ngón tay anh, nũng nịu hỏi lại: "Tốt chỗ nào?"Túc Ninh: "Đều tốt cả, nhưng điều tốt nhất là quen biết em."Thật tốt khi gặp được em trong biển người rộng lớn.Cũng thật tốt khi em đáp lại tình cảm của anh.Anh lại cúi đầu hôn cô: "Anh thích em."Chân Minh Châu nhìn khuôn mặt ửng hồng và vành tai ửng đỏ của anh, bật cười rồi ừ một tiếng.Sau đó cô trịnh trọng đáp lại: "Em cũng thích anh."Cô chưa bao giờ thẳng thắn như vậy.Túc Ninh sửng sốt một chút, sau đó trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, anh ôm chặt lấy cô.Chân Minh Châu thì thào: "Đừng ảnh hưởng em xem phim."Túc Ninh nhanh chóng vâng lời, nhìn cô với ánh mắt vô tội, có chút xấu hổ.Chân Minh Châu thấy dáng vẻ anh không khác gì một chú cún lông vàng to xác càng cười to hơn: "Thật là ngốc."Túc Ninh: "Nếu em thích anh, anh ngốc một chút cũng không sao."Sau đó anh lại đắc ý nói: "Hơn nữa em biết là anh một chút cũng không ngốc."Chân Minh Châu nhướng mày: "Ồ? Ồ?"Túc Ninh vừa nghiêm túc lại kiêu ngạo: "Anh đặc biệt thông minh, vì vậy mới thích em.""Anh thích em, còn chủ động xuất kích, sao lại là kẻ ngốc được? Ngược lại rất thông minh."Chân Minh Châu bật cười, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.Túc Ninh nhìn cô nở nụ cười xán lạn.Hai người, mười ngón tay giao nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận