Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 434: Phiên Ngoại Hiện Thực Toàn Hoàn Văn

"Mặt trời chiếu đến đít rồi mà còn chưa dậy nữa."
Phi Túc mơ mơ màng màng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đôi mắt hé mở ra thì thấy gương mặt râu ria xôm xoàm phóng to xuất hiện ở trước mặt mình.
"Ông, ông già."
Giọng nói của anh ta có hơi run, hiếm khi tâm trạng bộc lộ ra ngoài, anh ta ôm chầm lấy người đàn ông ở trước mặt.
"Gọi ba, không biết lớn nhỏ gì cả."
Hai ba con đấu võ mồm là bình thường nhưng từ sau khi Phi Túc lớn hơn chút thì chưa từng ôm ấp như thế này, Phi Lôi Đình vẫn không quen lắm.
Ông ta muốn đẩy đứa con trai có hơi nhàm chán này ra, chỉ là Phi Túc ôm chặt quá căn bản không trốn ra được.
"Cái thằng nhóc thối này, có bản lĩnh thì đi ôm Điềm Điềm đi, ba nói cho con biết năm nay mà không cưới được vợ, ba mày đuổi ra ngoài."
Phi Lôi Đình vỗ vai con trai, nhe răng bảo anh ta mau chóng buông ông ta ra, thằng nhóc chẳng nên thân, theo đuổi vợ cũng không gắng sức như thế, nào giống ông ta, đã dụ được mẹ anh ta từ đời nào rồi.
Chỉ có điều ông ta không bảo vệ tốt cho bà ấy...
Một tia thất vọng hiện lên trong mắt của Phi Lôi Đình, nhưng mà lúc nhìn con trai nét thất vọng này liền chuyển hóa thành sự giải thoát. Ít nhất ông ta đã nuôi dạy con rất tốt, mai này đi xuống cửu tuyền, nếu như mẹ của con trai còn đang đợi ông ta, ông ta cũng có thể tự hào mà nói, ông ta không đối xử tệ bạc với con trai của họ.
"Ông già, con nhớ ba".
Tính toán ngày tháng đã mấy chục năm chưa gặp ông già ở trước mặt này, Phi Túc nghẹn ngào ôm lấy ba.
"Xì, con không ăn gì làm hỏng đầu đấy chứ? Sao mà chỉ nói mấy lời buồn nôn thế?"
Phi Lôi Đình run lên vì sợ hãi, đang tự hỏi đứa con trai mặt đơ của mình có phải bị thứ dơ bẩn gì nhập vào người rồi không? Lớn như vậy rồi chưa từng nghe anh ta nói mấy lời sến súa như vậy, làm người ba này có hơi không quen lắm.
"Ai ăn hỏng đầu chứ."
Phi Túc cũng ý thức được anh ta đã trở về, cảm tính vừa nãy qua đi lại không nhịn được đấu võ mồm với ba anh ta. Bộ dáng này mới là dáng vẻ của con trai mà Phi Lôi Đình quen này.
"Ba yên tâm, năm nay ba đợi uống trà của con dâu đi."
Phi Túc lường trước được Điềm Điềm và những người khác chắc cũng đã trở về, đời trước anh ta cũng sinh con gái rồi, Điềm Điềm nếu như không gả cho anh ta thì đó chính là chơi xong rồi bỏ, anh ta sẽ làm ầm ĩ chất cô luôn.
Trông thấy dáng vẻ con trai tràn đầy tự tin, Phi Lôi Đình không biết sự tình đã trải qua không đưa ra ý kiến gì với chuyện này, chỉ hi vọng mặt của con trai không bị đánh sưng lên. Trong khi đó nhà họ Lăng cũng đã trở lại, dường như là trong khoảnh khắc Phi Túc bị gọi dậy thì tất cả cùng trở về trong thân thể ở thời hiện đại của mình.
Cuộc sống vẫn tiếp tục mở ra...
Toàn hoàn văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận