Mang Theo Taobao Xuyên Thập Niên 70
Chương 237: Toàn Văn Hoàn
Nhưng đối với việc hai đôi vợ chông Vương Sơn và Vương Mậu đến thăm, người nhà họ Điền đều không thấy kỳ quái, bởi vì chuyện Điền Chí Thành mở công ty, tin tức được mọi người truyền đi xa, đến tai bọn họ, khiến hai nhà này vào dịp ngày lễ nào cũng qua thăm hỏi, cũng không bỏ qua ngày lễ nào, nhiều lần khiến người nhà Điền gia nhìn mãi cũng quen.
Chẳng qua mỗi lần hai nhà này tới cửa thăm hỏi, đều luôn miệng muốn nhờ cậy cái này, giúp đỡ cái kia, lần nào cũng không cần Điền Chí Thành lên tiếng, quả phụ Điền đã trực tiếp từ chối tất cả.
Lần nào hai nhà này tới cửa đều xách theo túi lớn túi nhỏ quà tặng, lần này cũng vậy, luôn miệng gọi điền quả phụ là em gái, hỏi thăm ngọt ngào như chưa từng có xích mích hay mâu thuẫn gì xảy ra.
Người nhà Điền gia đối với mấy người họ đều lạnh nhạt không có tí cảm tình nào, nên chỉ chào hỏi vài câu, liền vào vấn đề chính.
"Chí Thành à, không phải cháu đang mở một công ty vận tải gì đó sao, cháu xem anh họ của cháu đi, một tháng làm công nhân trong xưởng cũng không được bao nhiêu tiền."
Chu Thúy cùng Lý Tú liếc mắt nhìn nhau, rồi nói:
"Bên công ty cháu có tuyển tài xế không? Cháu xem anh họ cháu làm được không?”
Điền Chí Thành nhàn nhạt hỏi:
"Thím, nghề tài xế thì phải biết lái xe, mấy anh họ học lái xe chưa?"
"Có ai bẩm sinh mà biết lái xe, không học thì làm sao biết lái được."
Chu Thúy vội vàng nói, sau đó bà Ta cảm thấy lời này của bản thân không đúng lắm, liền xấu hổ cười, lại nói tiếp:
"Đều là họ hàng thân thích, dù người ngoài có kỹ thuật tốt cỡ nào, thì dùng người trong nhà vẫn yên tâm hơn."
Điền Chí Thành nhìn qua hai người cậu vẫn luôn im lặng ngồi một bên, Vương Sơn vẫn luôn giữ bộ dáng chất phác thành thật, Vương Mậu lại có chút hoạt bát hơn, nhưng cả hai đều không lên tiếng, đều giao tất cả cho người khác quyết định.
Trong lòng anh thầm lắc đầu thở dài, Điền Chí Thành nói:
"Chuyện nhân sự bên công ty vận chuyển cháu không quan tâm lắm, nhưng sẽ nói chuyện với người phụ trách nhân sự bên công ty về chuyện này, nhưng trước tiên hãy để cho bọn họ học lái xe một thời gian."
"Vì là họ hàng, nên cháu nói trước với mọi người, nếu bọn họ học được nghề này thì cháu sẽ an bài công việc cho họ, nhưng nếu bọn họ học không được, thì tốt nhất nên an phận làm công nhân trong xưởng."
Ngữ khí khi nói chuyện của Điền Chí Thành rất bình tĩnh, nhưng khí thế từ người anh lại khiến họ cảm thấy e ngại.
Chu Thúy và Lý Tú nghe vậy, cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ có thể đáp ứng.
Gần tới giữa trưa, nhà họ Điền lạnh nhạt nhưng vẫn mời bọn họ ở lại ăn cơm, kết quả là hai nhà đều từ chối, nói là có thân thích phải đến thăm, quả phụ Điền cũng không nhiệt tình muốn lưu họ lại, tùy ý để bọn họ rời đi.
Ở trên đường trở về, hai chị em dâu Chu Thúy và Lý Thú đi phía sau âm thầm nói chuyện với nhau.
"Đúng là giàu có rồi sẽ thay đổi không còn như lúc trước nữa, đôi mắt kia uy nghiêm như trời vậy, tôi bị dọa muốn nhảy dựng luôn, lời muốn nói cũng không dám nói ra."
Chu Thúy bĩu môi, ảo não nói.
"Người ta giờ là ông chủ lớn mà."
Trong lòng Lý Tú càng thêm ghen ghét, tại sao người phát tài giàu có không phải là con trai bà ta chứ.
Nhưng khi bà ta nghĩ đến đứa con trai lông bông, không có chí tiến thủ còn đang nằm chơi ở nhà, thì đành hậm hực mà nuốt cơn nghẹn trong lòng xuống.
Hiện tại bà ta chỉ hy vọng con trai có thể học xong bằng lái xe, dù sao tiền lương nghề tài xế vẫn cao hơn làm công nhân trong nhà máy nhiều. ...
Buổi tối mùng ba tết, một nhà Điền Chí Thành tới Kinh Thị, anh gọi một chiếc xe, đưa tất cả về tứ hợp viện của nhà họ.
Nơi này chính là kho hàng mà ngày trước Điền Chí Thành từng thuê, sau này lại thấy hợp ý và không muốn phí tiền thuê, nên Điền Chí Thành dứt khoát mua lại.
Ngoài ra, Điền Chí Thành mua thêm một miếng đất lớn, xây một cái kho hàng, anh còn xây thêm vài tòa nhà ở tập thể xung quanh.
Sau khi tứ hợp viện được tu bổ cải tạo lại, thì rực rỡ hẳn lên, dù một nhà bọn họ không thường xuyên ở nơi này, nhưng vẫn thuê người thỉnh thoảng sẽ đến quét tước vệ sinh.
Trước tết, tứ hợp viện đã được vệ sinh sạch sẽ, còn thay mới tất cả chăn đệm, bọn họ chỉ cần vào ở là có thể ngủ lại.
Ngày hôm sau, cả gia đình đều dậy sớm, vệ sinh xong thì chuẩn bị quà tặng, rồi cùng xuất phát đến nhà Điền Hữu Kỳ.
Điền Lộ Bình đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, khi năm ấy Điềm Điềm được sinh ra, ông không chịu được áp lực bị già trẻ lớn bé trong nhà thúc giục kết hôn, nên đã tìm một người bạn gái ở bên ngoài, người này là một cô gái người ngoại quốc.
May mắn là nhà họ Điền có tư tưởng rộng rãi, đều không cảm thấy Điền Lộ Bình cưới một cô gái ngoại quốc là việc có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ.
Điềm Điềm ở Điền gia là cô bé có bối phận nhỏ nhất, nên nhận được rất nhiều bao lì xì, nhiều đến nỗi ba lô nhỏ của cô bé không chứa hết được, mọi người đều yêu thích mà vây xung quanh chơi đùa với cô bé, ngay cả Selina, đối tượng của Điền Lộ Bình, khi nhìn thấy Điềm Điềm đáng yêu như vậy cũng không kiềm chế được mà đùa giỡn với cô bé.
Những ngày Tết Âm Lịch này, cả nhà Điền Chí Thành đều trải qua ở Kinh Thị, trong khoảng thời gian sum họp, ba người Điền Chí Thành cùng Điền Lộ Bình và Lê Thư cùng họp mặt, quyết định làm một chuyện trọng đại.
Điền Lộ Bình sẽ từ chức ở xưởng máy móc, ông sẽ cùng Điền Chí Thành và Lê Thư hợp tác mở một công Ty, công ty này sẽ do ba người hùn vốn, Điền Lộ Bình chiếm 60% cổ phần, Điền Chí Thành và Lê Thư mỗi người chiếm 10%.
Công ty này của ba người chuyên môn xuất khẩu hàng hóa ra nước ngoài, đẩy các mặt hàng trên Taobao của Điền Chí Thành ra khắp mọi miền thế giới.
Mười năm sau, tài sản Điền Chí Thành vẫn luôn ổn định mà tăng lên, công ty trên danh nghĩa của anh càng ngày càng nhiều, đa phần đều liên quan đến các ngành sản xuất, cả đời cũng trôi qua yên bình và sung túc.....
Toàn văn hoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận