Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 3081: Đại Hôn 5

Cảnh Hòa đế vốn tưởng rằng cũng có thể nhìn thấy một cảnh cảm động sâu sắc, nào ngờ những nữ nhân trong điện lại bình tĩnh hơn cả.
Cảnh thái hậu ra sức ra hiệu cho nhi tử, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Nhanh đưa muội muội của con đi Phiên chết mất, nuôi hai mươi năm rồi, nếu không gả đi thì sắp lên trời rồi!
Công chúa Huệ An kéo tay áo Cảnh Hòa đế, nhỏ giọng giục:
"Hoàng huynh nhanh lên, muội muốn gặp A Huyền!"
Miệng Cảnh Hòa đế giật giật.
Bên kia, Thánh hoàng thái hậu và công chúa Tĩnh Ninh cũng bình tĩnh, lễ nghi chu đáo nhưng vẫn mang theo một chút xa cách nhàn nhạt.
Công chúa Tĩnh Ninh hành lễ:
"Nhi thần, bái kiến mẫu hậu."
Ánh mắt Thánh hoàng thái hậu khẽ động, nắm chặt khăn tay.
Cảnh Hòa đế liếc nhìn hai mẫu tử, nói với Thánh hoàng thái hậu:
"Nhi thần quen biết Thẩm Xuyên từ nhỏ, Thẩm Xuyên là người đáng để thành thân."
Miệng Thánh hoàng thái hậu mấp máy vài cái, cuối cùng vẫn nhìn Tĩnh Ninh nói:
"Đừng tưởng trẫm không biết... Con tự chọn, hy vọng sau này con đừng hối hận."
Công chúa Tĩnh Ninh:
"Mẫu hậu bảo trọng."
Rừng núi mù mịt sương máu.
Một thiếu nữ toàn thân đẫm máu nhưng khó giấu khí khái ngạo nghễ ôm một chiếc hộp ngồi trên sườn đồi lạnh lẽo.
Một thiếu niên mặt như ngọc, thân thể yếu ớt cầm lấy bình nước, ngửa đầu uống vài ngụm, rất chú ý không chạm vào miệng bình.
Hắn nhìn về phía thiếu nữ dưới ánh hoàng hôn:
"Vừa rồi để bảo vệ chiếc hộp này, cô nương suýt nữa đã bỏ mạng dưới tay giặc cướp, nhưng tiền tài chỉ là vật ngoài thân."
Thiếu nữ nghiêm túc nói:
"Nó không phải tiên tài, mà là quê hương. Ta phải đi rất xa, có thể cả đời này sẽ không quay lại được, nếu một ngày nào đó ta chết, hãy dùng nó để chôn cất ta, cũng coi như được nhập thổ vi an."
Thiếu niên trả lại bình nước cho nàng:
"Cảm ơn cô nương đã cho nước."
Thiếu nữ nói:
"Huynh mang theo đi, người của ta sẽ đến ngay thôi, bọn họ mang rất nhiều thức ăn và nước cho ta."
Thiếu niên nhìn nàng:
"Cô nương... có muốn về nhà không?"
Thiếu nữ chìm vào suy tư, đáy mắt hiện lên một tia đấu tranh, rồi lập tức lắc đầu như không có chuyện gì:
"Ta đã chán nhà lắm rồi, nghe nói Nam Cương rất đẹp, ta nhất định sẽ thích nơi đó."
Thiếu niên chắp tay cáo từ.
Hắn ta trốn ra ngoài, nếu bị thúc và ngoại tổ phát hiện thì thảm rồi.
"Khu khụ khu...
Sức khỏe không tốt, thật khó chịu.
"Chờ đã."
Thiếu nữ gọi hắn ta lại.
"Ừm?"
Thiếu niên quay người lại, vì ho nên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút ửng hồng nhàn nhạt.
Thiếu nữ ngây người nhìn hắn ta, hồi lâu mới hoàn hồn khỏi vẻ kinh diễm vạn năm đó:
"Huynh thật giống một người quen của ta... Thôi bỏ đi, chắc chỉ là trùng hợp thôi, huynh tên gì?"
'A Huyên.' "Hoa Hoa, ta tên là Hoa Hoa.”
Thiếu niên gật đầu.
Thiếu nữ cười nói:
"Ta đến Nam Cương để thành thân, ta sắp lấy chồng rồi."
Thiếu niên lễ phép gật đầu:
"Chúc mừng."
"Đến rồi, đến rồi! Tân nương đến rồi!"
"Tránh ra nào, đó là tẩu tỷ ta!"
Tiếng ồn ào của Vệ Lục Lang và Tô Ly truyền vào tai Tô Huyên.
Tô Huyên định thần lại, nhìn về phía hai vị công chúa mặc phượng quan, hà phục bước ra khỏi cung.
Mặc dù đội khăn che mặt, nhưng hắn ta vẫn nhận ra nàng ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bước chân chậm rãi của nàng ấy ẩn chứa niềm vui và sự nhẹ nhõm không giấu được.
Công chúa Huệ An khẽ gọi dưới khăn che mặt:
“A Huyên."
Dòng người tấp nập, nhưng Tô Huyên đã nghe thấy.
Hắn ta mỉm cười nhẹ nhàng:
"Công chúa, A Huyên ở đây."
Hết Truyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận