Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 979: Ngoại Truyện: Vạn Vật Ban Đầu

Tia nắng mặt trời đầu tiên.
Dần ló ra từ phía chân trời.
Đêm qua trời đổ một trận mưa mới, trong không khí tràn đầy mùi bùn đất.
Đám khỉ trên nguyên thủy đại địa cuối cùng cũng hoàn thành cuộc đại tiến hóa, học được cách đứng thẳng đi lại.
Mấy con khỉ còn nhỏ, được khỉ già đưa đến khu vực trung tâm đại địa.
Vùng đất trung tâm của đại địa này là thánh địa không thể dễ dàng tiến vào.
Nơi này, có một tòa thần điện đứng sừng sững cao vút trong mây.
Nhưng thần cho phép chúng gửi những đứa trẻ của chúng đến đây để học tập.
Cho nên những hầu tử hầu tôn thông minh nhất trong tộc đã được đưa tới đây.
Mấy con khỉ này, sau khi tiến vào khu vực gần thần điện, đầu tiên chúng sắp xếp lại đống bún ốc và xúc xích dăm bông chất cao như núi lại.
Sau đó chúng đi tìm ghế rồi ngồi xuống, yên tĩnh đọc nội dung trong sách.
Đột nhiên, một bóng người mặc đồ đen chợt xuất hiện.
Đám hầu tử nhất thời kích động đến gần, bắt đầu quỳ lạy.
“Thần!”
Con khỉ đầu tiên, dường như đã học được cách phát âm.
Tiêu Vũ nhìn đám khỉ quỳ lạy mình, nhịn không được nở nụ cười... Thay vì nói đây là khỉ, không bằng nói, chúng đã trở thành con người cổ đại rồi.
Thật ra cũng mới đây không bao lâu.
Bọn nhỏ của nàng, cũng mới hơn mười tuổi một chút, hiện giờ đang đi theo Dung Phi nương nương học kiến thức.
Nhưng sinh vật trong không gian lại có tốc độ tiến hóa vượt xa khả năng lý giải của người thường.
Nàng biết tất cả những điều này là do cây ăn quả trong không gian gây ra.
Mỗi khi cây ăn quả đó ra quả, diện tích không gian sẽ mở rộng, trong không gian sẽ có nhiều giống loài hơn, đồng thời trí tuệ của những con khỉ này cũng sẽ tiến hóa.
Lúc này không gian, nghiễm nhiên đã thành một thế giới nguyên thủy không biên giới.
Về phần không gian này, cuối cùng sẽ lớn đến mức nào thì Tiêu Vũ cũng không biết.
Nàng nhìn bún ốc, xúc xích dăm bông chất cao như núi, còn có cả coca cola nữa nên quyết định đưa ra ngoài một ít.
Gia tộc Chổi Lông Gà hẳn là rất cần những vật tư này.
Nghĩ gần đây đã rất lâu không đi du lịch, Tiêu Vũ muốn đi.
Tiêu Vũ hiện thân xuất hiện ở trên giường.
Ngụy Ngọc Lâm bên cạnh đang ngủ trưa, cảm giác được nữ tử vừa mới biến mất vào hư không đã trở lại, hắn chậm rãi mở mắt:
“A Vũ.”
Tiêu Vũ cười híp mắt:
“Gần đây có bận không?”
Mười năm thoáng cái đã qua, Ngụy Ngọc Lâm là vua của một nước này, chẳng những không già đi chút nào, mà thoạt nhìn cũng chẳng khác mười năm trước là bao, chẳng qua... trên người có thêm một chút trầm ổn của năm tháng.
Ngụy Ngọc Lâm ấm áp cười nói:
“Khá thong thả.”
Tiêu Vũ mở miệng nói:
“Cùng ta đi xem đám Chổi Lông Gà không?”
Ngụy Ngọc Lâm có chút nghi hoặc:
“Chổi Lông Gà?”
Rất nhanh, Ngụy Ngọc Lâm mới bừng tỉnh, đây là nói đến bộ lạc của Diệp Tử.
Từ lần ra khơi trước đến giờ đã hơn mười năm rồi.
Sau đó, tất cả mọi thứ được vận chuyển bằng thuyền, nên nàng cũng chưa từng quay lại bộ lạc của Diệp Tử.
Ngụy Ngọc Lâm đương nhiên không có ý kiến.
Hắn mở miệng nói:
“Được.”
Tiêu Vũ dẫn Ngụy Ngọc Lâm tiến vào không gian, nhưng trong nháy mắt, Tiêu Vũ lại một lần nữa xuất hiện.
Nàng lẩm bẩm một câu:
“Điều hòa không tắt, tốn điện quá.”
Sau khi tắt điều hòa, Tiêu Vũ mới trở lại trong không gian.
Trong mười năm.
Ngụy quốc và Đại Ninh đều phát triển với tốc độ rất nhanh.
Khoa học kỹ thuật tiến bộ, làm cho khu vực hai nước trở nên phồn hoa, đều dùng tới điện, điều hòa của Tiêu Vũ là nàng chuyển từ trong không gian ra.
Nhưng giờ đã có thợ thủ công bắt đầu nghiên cứu chế tạo điều hòa rồi.
Tin tưởng tương lai không xa, điều hòa thương hiệu Truyền Tiêu sẽ sớm xuất hiện.
Hai người nghĩ đến là làm ngay, lúc này đã dịch chuyển tức thời đến trạm trung chuyển trên biển.
Khoảng cách dịch chuyển quá xa, trung chuyển một chút, cũng thuận tiện cho Tiêu Vũ nghỉ ngơi.
Cái gọi là trạm trung chuyển là do trước đây Tiêu Vũ chuyển một ít đất tới đây làm thành trạm trung chuyển trên biển... Chuyển đất lấp biển xây đảo, nhưng công trình lớn, sẽ dùng đến rất nhiều thổ nhưỡng.
Về phần đất này là từ đâu tới?
Tài nguyên quốc thổ đương nhiên không thể mất đi.
Dùng của Đại Ninh không được, dùng của Ngụy quốc... Vậy Thái tử Ngụy quốc bây giờ là nhi tử của nàng, nàng cũng không thể tự đào góc tường nhà mình chứ?
Cho nên, với sự thông minh lanh lợi, Tiêu Vũ đã nghĩ ra ý tưởng, thay vì nói là tạm thời nảy lòng tham, không bằng nói là... cố ý chèn ép.
Trực tiếp chọn đảo quốc nào đó.
Đảo quốc nào đó vốn là nơi nhỏ bé chật hẹp.
Nhưng luôn luôn có dã tâm xâm phạm Trung Nguyên, lương tâm rất xấu.
Vài trận sóng thần quét qua.
Một phần hai diện tích đất của đảo bị mất.
Vốn là một đảo quốc không giàu có về tài vật, cuộc sống của con người ở đây càng gian nan.
Nhưng tất cả chỉ mới là bắt đầu... Chờ nếu lần sau Tiêu Vũ vẫn còn cần đất, nàng sẽ quay lại! Hơn nữa đợi thêm một vài năm nữa, những tù binh kia già rồi, khi được Tiêu Vũ đưa qua... Tin rằng tình cảnh nhất định rất đặc sắc.
Hai người dịch chuyển đến đại lục mới mà Tiêu Vũ phát hiện trước đó.
Lúc này, nơi này đã rực rỡ hẳn lên.
Bên bờ biển đã có rất nhiều tòa nhà được xây lên, bên cạnh những tòa nhà có người ngồi bên nhau, dùng đất cát để học viết chữ.
Bộ lạc người nguyên thủy này đã hình thành nên một thôn xóm, mặc dù so với sự phát triển của Đại Ninh thì nơi này còn chênh lệch quá xa, nhưng... Đối với nơi này cũng coi như là đã phát triển rồi.
Thôn này bây giờ xem Diệp Tử là thủ lĩnh, cho nên gọi là Diệp thôn.
Người Diệp thôn nhìn thấy Tiêu Vũ, lần lượt quỳ lạy.
“Thần nữ!”
Quỳ lạy như vậy khiến Tiêu Vũ rất ngượng ngùng, chờ đến lúc đi vào trong thôn... Tiêu Vũ còn thấy được một bức tượng thần rất lớn, mà bức tượng thần này, hình như nhìn có chút giống nàng... Nhưng, ta nói, hình như có gì đó là lạ?
Con mắt của tượng thần này, sao lại lồi ra?
Tiêu Vũ nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục cũng nghĩ tới chuyện có phải trước đây... mình từng dùng kính viễn vọng không? Họ điêu khắc cả kính viễn vọng vào luôn sao!
Lông vũ trên đầu Diệp Tử ngũ sắc sặc sỡ, rõ ràng đây là cách ăn mặc của nữ thủ lĩnh.
Nàng ấy giới thiệu cho Tiêu Vũ sự thay đổi của bộ lạc.
“Nhờ phúc của người, bây giờ ta và người trong bộ tộc của ta đã có thể trải qua cuộc sống cơm no áo ấm.”
Diệp Tử cảm kích nhìn Tiêu Vũ.
Lúc này Diệp Tử đã nói tiếng Đại Ninh rất chuẩn rồi.
Diệp Tử sắp xếp chỗ cho Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc đi nghỉ ngơi.
Chờ đến lúc ăn cơm, Diệp Tử đi mời khách.
Nhưng nàng ấy không ngờ mở cửa ra người bên trong đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi, chỉ còn lại cả một phòng tràn đầy bún ốc và xúc xích dăm bông.
Tiêu Vũ lúc này đã cùng Ngụy Ngọc Lâm rời khỏi thôn của Diệp Tử, hai người đi sâu trong rừng rậm, dự định mở ra một cuộc thám hiểm mới.
(Toàn Hoàn Văn).
Bạn cần đăng nhập để bình luận