Thương Hải Điệp Ảnh
Chương 19: Có mừng có lo (2)
" Người khác không biết chứ mày thì ...." Cừu Địch nghiêm túc nhìn Bao Tiểu Tam đánh giá:" Tướng mạo thay đổi vận mệnh."
Ái dà, nói thế khác nào là khen sư tóc đẹp đâu!
Quản Thiên Kiều cắn chặt răng nhắm tịt mắt, mũi phát ra âm thanh giống bị sặc, khó khăn lắm mới không phun thức ăn ra ngoài, mặt đỏ bừng rồi. Bao Tiểu Tam ném thìa trong tay cái vèo, Cừu Địch nhanh tay bắt lấy, Quản Thiên Kiều khuyên hai người họ mới thôi đánh nhau.
Cảnh Bảo Lỗi đợi bên kia cãi nhau xong nói tiếp: " Còn một loại cuối cùng nữa, chính là làm những công việc lặt vặt, làm chỗ này không được thì chạy chỗ khác, đứng núi này trông núi nọ. Từ chức, ứng tuyển, lại từ chức, cứ nhảy đi nhảy lại nhưng không nhảy thoát khỏi vòng tròn này. Chúng ta thuộc nhóm này, chẳng qua là càng tệ hơn mà thôi."
Món mới lại đưa lên tạm thời cắt ngang câu chuyện của bọn họ, thứ tự món ăn bố trí rất khéo, những món nặng dầu mỡ cá thịt đưa lên trước, thanh đạm hơn phía sau, vừa giải ngấy lại vẫn giữ được hứng thú ăn uống. Mọi người nhất thời bị niềm vui ăn uống làm quên đi chuyện không vui, Bao Tiểu Tam thì chuẩn bị đi rồi nên chẳng quan tâm, nghe cho vui, Cảnh Bảo Lỗi thuộc loại buông xuôi rồi, đời xô đẩy tới đâu biết tới đó, cảm xúc nhiều nhưng không đủ quyết tâm thay đổi.
Cừu Địch có vẻ suy nghĩ gì đó không hoàn toàn tập trung hoàn toàn vào ăn uống, y thuộc trường phái hoài nghi, ai bảo bị thua thiệt quá nhiều, từ khi lên Bắc Kinh, đi xin việc bị lừa không dưới năm lần, lần thảm nhất là làm phí công ba tháng không được đồng nào ... Đi thuê nhà cũng bị lừa, không nhớ nổi bị lừa bao lần, cho nên tổng kết kinh nghiệm, chỉ đi theo hướng đồng tiền chỉ dẫn, còn lại nghi ngờ hết thảy.
Quản Thiên Kiều thì chưa rõ thế nào, hỏi Cảnh Bảo Lỗi:" Vậy lần tuyển dụng này tính vào loại nào?"
Cảnh Bảo Lỗi hỏi lại:" Hôm nay ấy à?"
" Đúng rồi, người tham gia ứng tuyển đều bị loại bỏ không chút khách khí, còn lại mấy người chúng ta, đáng lẽ tùy tiện mua vài hộp cơm ứng phó là đủ, không cần chiêu đãi quy cách cao như thế này." Quản Thiên Kiều có phần bất an:
" Lần này chúng ta nói không chừng đánh bừa đánh bậy mà thành, được tuyển rồi đấy." Người lên tiếng lại là Cừu Địch:
Vừa nghe tới đó rất cả đều ngừng ăn, nhìn Cừu Địch đợi câu trả lời, tựa hồ có mười vạn câu hỏi vì sao sắp tung ra.
" Đừng nhìn tôi như thế, mọi người để ý chút là thấy thôi mà, bất kể là công ty tuyển dụng nói hay ho thể nào, trông bề ngoài cao cấp ra sao, nhưng mọi người thấy bọn họ có cho người đi ứng tuyển lợi ích thực chất nào chưa?" Cừu Địch cầm đũa chỉ quanh bàn một vòng:" Nhưng hôm nay thì khác, mọi người nhìn công ty thương vụ Cáp Mạn, thuê nửa tầng lầu ở tòa nhà Bảo Long, thực lực chắc chắn có ... Còn cả những người tuyển dụng nữa, bọn họ rất kênh kiệu, thái độ rất khó ưa đúng không, như vậy chẳng phải gián tiếp chứng minh bọn họ có vốn liếng kiêu ngạo à?"
" Cái này lên Độ Nương có thể tra được, thứ tự tìm kiếm của thương vụ Cáp Mạn không thấp, có giới thiệu về công ty." Cảnh Bảo Lỗi xen vào:" Điều này chứng tỏ đây là một công ty chính quy, có thực lực."
Quản Thiên Kiều rụt rè giơ tay nói:" Ừm tôi biết một việc, bảo trì thang máy thường mỗi năm một lần, cho nên ngưỡng cửa thang máy không đâu sạch sẽ, ở Cáp Mạn lại càng cũ, cho nên chứng tỏ bọn họ có khá nhiều khách qua lại ..."
" Được rồi, tóm lại tổng hợp tất cả những gì chúng ta thấy thì điều tra thương vụ Cáp Mạn là công ty chính quy, có thực lực, nhiều khách hàng, đúng không?" Cừu Địch thấy mọi người gật đầu liền nói tiếp:" Người làm ăn bỏ một phần vốn thì kiếm về vài phần lợi, sao có thể mời khách uổng phí, nếu là công ty khác thì có thể đang định dụ dỗ chúng ta, nhưng Cáp Mạn, có lẽ chúng ta được tuyển rồi."
Có điều kết luận này bất ngờ là chẳng ai hưng phấn cả, Cảnh Bảo Lỗi chỉ từng người một nói ra vấn đề:" Tôi thừa nhận cậu nói có lý, nhưng cậu thì là người giao hàng, tôi thì bán di động, Tiểu Tam là lưu manh, thêm vào Thiên Kiều là em gái học sinh, cậu nói xem, họ tuyển thành phần như chúng ta để làm gì?"
" Đây chính là chỗ tôi không hiểu." Cừu Địch gãi đầu, cầm bát canh lên uống, uống được hai ngụm đặt xuống:" Có điều cũng sắp vén màn rồi, bữa cơm này chúng ta không cần thanh toán là chắc chắn, nhưng trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí cũng là thật. Sự mâu thuẫn này chỉ có một cách giải thích duy nhất, trên người chúng ta chắc chắn là phải có giá trị nào đó được người ta nhìn trúng."
" Có lý đấy, tôi rất tò mò, tôi có giá trị gì mà bản thân chẳng biết." Cảnh Bảo Lỗi nửa đùa nửa thật nói:
Quản Thiêu Kiều ngẫm nghĩ rõ ràng cũng mù mờ chẳng biết mình có gì được người ta coi trọng. Bao Tiểu Tam nới lỏng thắt lưng, nói:" Nghĩ làm quái gì, ăn xong rồi chuồn cho nhanh, đừng để vì một bữa ăn bị người ta bán cho mấy cái mỏ khai thác lậu."
" Chắc chắn không thể nào, bây giờ ai chẳng biết sinh viên đại học tham ăn lười làm, yếu như sên chẳng làm được gì. Giá bán vào mấy cái mỏ lậu mỗi người được vài trăm, không đủ tiền cơm hôm nay."
Cảnh Bảo Lỗi vừa nói xong thì Quản Thiên Kiều phì cười, cúi đầu xuống cười hai vai rung liên hồi, làm ba chàng trai thộn mặt nhìn nhau, em gái này có vấn đề, có thế mà cũng cười thì nói không chừng ngày nào đó chết vì cười không chừng.
Lý luận mãi mãi không thể giải quyết được vấn đề, có điều rất nhanh vấn đề đã tự giải quyết. Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó một nam tử trung niên ăn mặc thoải mái đi vào, theo sau là nữ chủ quản Đường Anh đã từng thấy ở chỗ tuyển dụng, có điều khác biệt là khi đó Đường Anh mặt mày phủ sương giá, bây giờ thì tươi cười rạng rỡ.
Tới rồi, tới rồi đây, bốn người Cừu Địch ổn định tinh thần, chờ đợi lúc bí mật vén màn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận