Thương Hải Điệp Ảnh

Chương 8: Muôn kiểu cuộc đời

Tên gầy thể hiện một màn chạy đường trường với tốc độ nước rút chưa từng có trong lịch sử, hắn vòng qua Wallmart, lao vào sân sau rạp chiếu phim, nhảy qua hai bức tường, cuối cùng cũng thành công bỏ lại truy binh ở phía sau.
Không còn nghe thấy tiếng quát tháo truy đuổi nữa, thay vào đó là đủ âm thanh nhức đầu của chốn đô thị. Tên gầy dựa vào một bức tường nhìn phía trước, cái ngõ nhỏ vắng tanh không một bóng người, đoán chừng cũng không có ai đuổi tới nữa đâu, hắn thấy với tốc độ đó của hắn mà còn thằng điên nào ăn no rừng mỡ vẫn đuổi theo thì hắn cam tâm giơ tay chịu trói.
Bên cạnh có một đống rác, đủ loại rác thải sinh hoạt, có không ít thức ăn ôi thiu, giữa thời tiết oi ả bốc lên thứ mùi không sao chịu nổi, thế mà có vẻ chẳng ảnh hưởng gì tới tên gầy, hắn chống tay vào đầu gối thở một lúc rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh đống rác.
Ngõ sâu hút gió, mang theo gió mát lẫn mùi khó ngửi, tên gây đưa tay quệt mồ hôi trên trán, mệt tới thở không ra hơi nhưng tay vẫn sờ thu nhập trong túi, niềm vui sống sót sau đại nạn dâng lên, hắn lau mồ hôi lần nữa, phải chuồn khỏi Bắc Kinh thôi, may mà có lộ phí rồi.
Đúng lúc này di động của hắn vang lên, là tiếng tin nhắn, hắn vừa đi vừa xem: Kính gửi anh Bao Tiểu Tam, chúng tôi vinh hạnh thông báo, hồ sơ của anh được Công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn chọn trúng. Để tìm hiểu sâu hơn, hoan nghênh anh tới công ty chúng tôi tham gia phóng vấn ứng tuyển ... Thời gian phỏng vấn, ngày 25 tháng 7, địa điểm tầng 8 tòa nhà Bảo Long.
Với mấy trò tuyển dụng này tên gầy không hứng thú, có điều trong tin nhắn đó có hàng chữ thu hút hắn: Công ty tuyển dụng cung cấp cơm trưa cùng với hỗ trợ chi phí đi lại trong nội thành với người ở xa.
Rất nhiều người không thèm để ý tới câu này của đơn vị tuyển dụng, cùng lắm có một cái hộp cơm thôi, còn hỗ trợ chi phí đi lại à? Chẳng lẽ đi đòi người ta thanh toán tiền xe bus? Có điều một câu khách khi đó làm Bao Tiểu Tam hưng phấn lẩm bẩm:" Chà, mình lần đầu được người ta bao cơm nước, phải đi mới được."
Đừng ngạc nhiên đầu óc của người anh em có cái tên rất mẫn cảm này không được giống người bình thường cho lắm.
Nghỉ một lúc lấy lại sức, hắn biết chỗ này vẫn chưa an toàn đâu thì là lại chạy tiếp, lòng tính toán, chỗ đó là một dải Ngọc Tuyền Kiều cách hai khu, phải đi bus ngồi hai tiếng, bữa cơm này hẳn là an toàn, ăn xong rồi đi ....
Kẻ hành hung chạy mất rồi, người chứng kiến liền gặp phiền toái, người giúp đỡ kẻ hành hung càng rắc rối hơn. Bốn cô gái hai chàng trai ở chỗ tuyên truyền bị triệu tập tới đồn cảnh sát, khiến người ta mắt tròn mắt dẹt là … cảnh sát bị đánh thật mày ạ! Đúng là đồn trưởng luôn, cái thằng gầy xấu xí đó trúng số rồi!
Khiến người ta khóc không được cười không xong là, cảnh sát lại cho rằng mấy người bọn họ là đồng mưu, ai bảo kẻ hành hung đội mũ tiếp viên màu đỏ, tay cầm tờ rơi khiến người bị hại lơi lòng cảnh giác, kết quả là ăn một trận đòn tơi bời.
Mất mấy tiếng đồng hồ mới giải thích được đầu đuôi câu chuyện, lại mất thêm mấy tiếng nữa, doanh nghiệp phụ trách mới ra mặt, dẫn đám nhân viên tiếp thị rời khỏi đồn công an. Nhưng người khác không sao, chỉ có anh chàng thân nam tướng nữ là bị chủ nhiệm phòng kinh doanh nổi trận lôi đình chửi mắng.
Ai bảo kẻ hành hung đội mũ của hắn, tiếp xúc với hắn nhiều nhất, hắn cũng bị cảnh sát thẩm vấn chóng mặt. Mấy nhân viên tiếp thị này đều là nhân viên thuê tạm thời, e là vị trí tạm thời này cũng không để lại cho hắn. Chủ nhiệm mắng xong dùng ánh mắt căm hận nói với hắn: Khỏi nói tới tiền công nữa, cút xéo đi!
Hắn oan ức lắm, ấm ức lắm, nhưng vẫn hết sức lễ độ khom người xin lỗi một lượt, sau đó lặng lẽ rời đi.
Hắn tên là Cảnh Bảo Lỗi thực ra ấn tượng của đồng nghiệp và chủ nhiệm với hắn đều rất tốt, vừa chăm chỉ lại biết ăn nói, còn chơi đàn ghita rất hay. Có điều vẫn chẳng ai giữ hắn lại, bởi vì đây là môi trường không cho phép bất kỳ một sai lầm nào, anh phạm sai lầm, vậy thì mời anh đi. Anh đi rồi cũng chẳng có bất kỳ ảnh hưởng nào, mai lại có không biết bao nhiêu người ứng tuyển chen nhau đổ cánh cửa này.
Người bất hạnh thì có muôn vàn kiểu bất hạnh, Cảnh Bảo Lỗi lặng lẽ đi trên phố khuya rộng thênh thang, ánh đèn đường kéo dài bóng lưng hắn, cảnh tượng trước mắt mờ ảo như lòng hắn bây giờ. Thành phố rực rỡ ánh đèn tựa hồ chỉ làm nổi bật thêm sự cô đơn của hắn, cảnh sắc về đêm nhộn nhịp tựa như chỉ để hắn thêm thê lương.
Giống như người Bắc Phiêu khác ở thành phố phồn hoa này, chẳng bao giờ biết trạm dừng ngày mai ở đâu.
Ngày mai lại phải tìm công việc rồi, hơn nữa mùa hè tìm việc là khó khăn nhất, bởi vì có cả đống sinh viên tốt nghiệp và thực tập sinh giá rẻ để dùng, miếng cơm mãi mãi không đủ. Cảnh Bảo Lỗi đang nghĩ, chẳng lẽ lại giống như thời mới tới Bắc Kinh, cầm ghita đóng giả nghệ sĩ thất bại đứng ở cửa ga điện ngầm, cầu vượt, đàn hát kiếm cái ăn?
Khi hắn đang do dự thì di động reo, xem tin nhắn: Kính gửi anh Cảnh Bảo Lỗi, chúng tôi vinh hạnh thông báo, hồ sơ của anh được Công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn chọn trúng. Để tìm hiểu sâu hơn, hoan nghênh anh tới công ty chúng tôi tham gia phóng vấn ứng tuyển ... Thời gian phỏng vấn, ngày 25 tháng 7, địa điểm tầng 8 tòa nhà Bảo Long.
Cảnh Bảo Lỗi hết sức bất ngờ, song không bỏ lỡ cơ hội được, rút ngay điện thoại ra tra địa chỉ của Cáp Mạn, sau đó gọi vào điện thoại phục vụ khách hàng, xác nhận không có gì sai lâm, hắn kích động lẩm bẩm:" Thế mà cũng được thật à?"
Hai năm trước khi hắn còn ngô nghê đơn thuần bỏ ra 3 đồng đăng kỳ hồ sơ ở thị trường nhân tài, hắn quên cả chuyện đó, từng không ít lần chửi đám lừa đảo, vậy mà có hồi âm thật, đúng là làm Cảnh Bảo Lỗi lệ nóng tràn mi ...
Thì ra trên đời này thực sự có tín nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận