Thương Hải Điệp Ảnh

Chương 5: Hi vọng nỗ lực

Tút tút tút … điện thoại cúp rồi, truyền ra âm thanh khó ưa.
Cãi nhau với khách hàng một phen, chàng giao hàng vã mồ hôi, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất ngưởng, mặt trời chói chang, nền đất xi măng bốc lên hơi nóng làm người ta thở không nổi, cả tiểu khu không có lấy một bóng người … À có, chính là anh giao hàng tội nghiệp.
Chàng giao hàng không đùa, bấm di động lần nữa, bên kia chưa kịp nói đã đe dọa:" Cảnh báo lần cuối, anh bất nhân thì tôi bất nghĩa, anh mà không xuống tôi hô đây này... Hà Tráng Tráng tầng mười bảy đặt búp bê bơm hơi tới rồi, mau xuống nhận ... Hà Tráng Tráng tầng mười bảy đặt búp bê bơm hơi tới rồi, mau xuống Nhận ....."
" Con mẹ mày ..."
Điện thoại lại cúp rồi, chàng giao hàng cười rách miệng, tuyệt chiêu này dùng lần nào chuẩn lần đó, bớt được bao nhiêu là công sức.
Không bao lâu một nam tử vừa to vừa béo, mặc quần cộc áo ba lỗ thở hồng hộc chạy xuống, trừng còn mắt cá chết lên định nổi điên. Anh chàng giao hàng vội vàng cười nịnh:" Xin lỗi, xin lỗi anh, thực sự là vì tôi có chuyện gấp, anh xem này xe không khóa, tôi không thể để mất được ... Làm anh mệt rồi, tôi cung kính xin lỗi."
Cái miệng chàng giao hàng đến là ngọt, nói chuyện dễ nghe, còn gập người xin lỗi rất thành khẩn. Trạch nam béo tốt cũng nguôi ngoai, đúng thế, trời nóng thế này người ta chạy ngoài đường kiếm cơm không dễ dàng. Chàng giao hàng thấy vậy nhanh chóng xé tờ đơn ra đưa cho trạch nam béo ký nhận hàng.
Ký xong rồi trạch nam béo chẳng ngờ giữ chàng giao hàng lại không cho đi:" Không mở hàng của tôi chứ?"
" Không thể nào, anh xem đóng gói còn nguyên đây này." Chàng giao hàng phân bua:
Trạch nam béo kiểm tra xong vẫn không yên tâm:" Không thì sao anh biết tôi đặt búp bê bơm hơi?"
"Hả?" Chàng giao hàng mắt lòi khỏi tròng, nhìn kỹ lại trạch nam béo, hai mắt híp lại, râu ria lởm chởm, dựa theo kinh nghiệm thì đây là loại hình xem phim tự an ủi, ngắm gái tự sướng:
Hai người cứ thế nhìn nhau, chàng giao hàng phì cười:" Ha ha ha ... Tôi bịa ra ấy mà, lần đầu nói trúng đấy, anh đặt búp bê bơm hơi thật à, thứ đó không nên dùng, nặng mùi lắm, còn dễ bị cọ rách da ... Thật đấy, chẳng dễ chịu gì, anh trả hàng còn kịp ...”
Thế nhưng không kịp nữa rồi, trong tòa nhà có một bác gái xách giỏ rau đi ra nghe thấy, tò mò hỏi:" Tráng Tráng, búp bê bơm hơi gì thế?"
Thế là xong, danh tiết của trạch nam béo bị hủy rồi, bác gái kiểu này mà nghe thấy thì khác gì bắc loa nói cho cả khu đâu ....
Chàng giao hàng thấy trạch nam béo muốn giơ thùng hàng đập mình, nhanh như chớp nhảy lên xe, phóng vù đi, còn không quên quay đầu lại hét một câu:" Anh Tráng Tráng, quần của anh còn dính một mảng, lộ ra rồi kìa !"
"Hả?" Trạch Tráng Tráng cả kinh buông tay, vội vàng kéo quần lên, nào có thấy gì đâu, có điều gói hàng thì có rồi, rơi theo dọc thang, hàng bên trong rơi ra:
"Cái thằng bé này!" Bác gái xách giỏ rau nhìn thấy thứ bên trong nhổ nước bọt ba lần, che mắt chạy mất:
Hà Tráng Tráng đúng là khóc không ra nước mắt, ôm lấy bạn gái bơm hơi, chẳng để ý tới đuổi thằng giao hàng mất dạy nữa, huỳnh huỵch chạy lên lầu.
Vừa rời khỏi tiểu khu, di động của chàng giao hàng reo liên tục, quảng trường phía đông thành phố tổ chức hoạt động ngoài trời, gọi khẩn cấp tới biểu diễn trượt patin. Chàng giao hàng đáp "tới ngay đây" rồi tăng tốc, vừa đặt di động xuống thì lại báo có tin nhắn, y lượt qua xem, không ngờ là tin thế này.
Kính gửi anh Cừu Địch, chúng tôi vinh hạnh thông báo, hồ sơ của anh được Công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn chọn trúng. Để tìm hiểu sâu hơn, hoan nghênh anh tới công ty chúng tôi tham gia phóng vấn ứng tuyển ... Thời gian phỏng vấn, ngày 25 tháng 7.
" Không phải lại là lừa tiền báo danh đấy chứ?"
Chàng giao hàng ngẫm nghĩ, tên thì không sai, y chính là Cừu Địch. Xuất sứ hồ sơ cũng không sai, rất lâu trước kia Cừu Địch từng nộp một bản hồ sơ ở thị trường nhân tài Hổ Phường Kiều, nhưng Công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn là cái thứ gì thì y không biết. Có điều căn cứ vào kinh nghiệm mấy năm qua bị lừa mất tiền báo danh, tiền huấn luyện, tiền tài liệu, tiền đồng phục, vân vân... Mà nói, tính cảnh giác nói với Cừu Địch: Chín phần mười là giả đấy.
Người thủ đô không ưa người vùng ngoài, ngay cả người vùng ngoài sống khá khẩm ở thủ đô còn người vùng ngoài đang vùng vẫy ở dưới đáy xã hội.
Cứ theo logic đấy mà suy thì có chuyện tốt đã không tới phần người vùng ngoài vất vả kiếm ăn như mình.
Thế là Cừu Địch lờ đi, cất di động, tăng tốc tới quảng trường.
Không lâu sau Cừu Địch đã thay trang phục xuất hiện ở hiện trường quảng bá trang bị ngoài trời Tùng Lâm Lang, y mặc áo thun cộc tay xanh lá mạ, đầu buộc khăn, đeo kính chống gió, chân đi giày patin một hàng. Do vận động nhiều nên thể hình cân đối, váng dáng khỏe khoắn, làn da ngăm đen, toát lên vẻ nam tính làm đám nam nữ da trắng mịn mắt tỏa sáng.
Công việc phải làm rất đơn giản, đó là thể hiện ra được hàm nghĩa khỏe mạnh, thể thao, đẹp đẽ của thương hiệu này.
Dù sao thì những người mẫu một tiếng được trả 80 đồng cũng chẳng mua nổi loại hàng này, nên thương thiệu gì đó vứt qua bên. Chỉ thấy Cừu Địch hơi khom người lướt đi như bay trong vòng tròn khán giả vây quanh, tốc độ cao tới chóng mặt, làm họ lùi lại phía sau tạo thành vòng tròn lớn hơn. Thi thoảng Cửu Địch lộn về phía trước hoặc lộn về phía sau, xoạc chân luồn qua dãy xà, khiến vỗ tay vang lên liên hồi.
Tiếng hò reo của đám đông khiến Cừu Địch hưng phấn, liên tục biểu diễn những động tác parkour nguy hiểm, khiến y tìm thấy cảm giác tồn tại của bản thân, cho dù thở hồng hộc, cho dù mồ hôi như tắm.
Ba tiếng đồng hồ đổi lấy hai tờ tiền giấy mỏng manh, khung cảnh náo nhiệt đã tàn, cửa hiệu bận rộn đón khách ghé vào mua hàng. Ông chủ là một nam tử bụng phệ không hề ưa vận động, vừa đưa tiền cho Cừu Địch vừa chào đón khách.
Cừu Địch lau mồ hôi hỏi:" Ông chủ Tề, ngày mai còn cần không?"
" Không cần nữa đâu, biểu diễn khá lắm, lần sau cần quảng bá sản phẩm tôi lại liên hệ với cậu, chàng trai này thật rắn chắc, khách hàng nữ đều vì cậu mà kéo tới đấy." Ông chủ Tề vui vẻ lắm:
"Ồ." Cừu Địch thì hụt hẫng, công việc làm ngày nào kết toán ngày đấy này không dễ tìm, mỗi lần kiếm được đều phấn chấn hi vọng có cơ hội lọt vào mắt của người ta, tìm được công việc tốt hơn, cuối cùng đều kết thúc trong thất vọng:
Bạn cần đăng nhập để bình luận