Thương Hải Điệp Ảnh
Chương 35: Tiến vào phim trường
Cứ mỗi người tới chiêm ngưỡng tòa thành này đều thốt lên một câu như thế, bản thân úng thành đã có mấy trăm năm lịch sử. Nghe nói lúc mới đầu phát triển thành khu du lịch, nhưng nơi này quá hoang vu, đầu tư lại quá lớn, chỉnh phủ đương địa nghèo rớt mùng tơi. Vì thế lấy hình thức mời gọi đầu tư, do Du lịch Hoa Hâm đầu tư khai thác phát triển. Trải qua nhiều năm, ở di chỉ thành bảo cũ bị gió cát xâm thực đã phát triển thành phim trường Đại Tây Bắc như ngày nay.
Thong thả đi qua cổng vòm dùng gạch xây nên, tường thành đắp bằng đất, quán rượu làm bằng gỗ với hai cái chum rượu cực được đặt chống lên bằng cách đấu đáy với nhau, chum dán chữ tửu đỏ rực, loạt tấm biển gỗ hoặc vải treo trên giá gỗ, viết chữ phồn thể phức tạp còn viết kiểu chữ cổ khó đọc, trước mỗi quán đều treo cả hãy đèn lồng đỏ.
Phong cảnh cổ kính làm người tới đây tựa hồ như xuyên qua cảnh cửa thời không trở về quá khứ, không chỉ cảnh trí, mà bầu không khí nữa, những cơn gió thổi theo đợt cát bụi vàng, những bức tường đất bị gió cát xói mòn, là thứ khó làm giả, chắc chắn giúp bộ phim quay ở đây thêm sức sống.
Giữ đường có người biểu diễn tạp kỹ, cây ngân thương sáng loáng múa làm người ta lóa mắt, tinh thần xin cơm đúng là như thật, toàn thân ăn mặc rách nát. Người dạo phố đều trang phục gọn gàng bó sát người, đúng tiêu chuẩn dân tái ngoại, tuần tra toàn bộ mặc tạo y của người nha môn, thương kích san sát. Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi mở mang tầm mắt.
" Phim trường hình như kiếm tiền lắm phải không? Cho thuê địa điểm cũng kiếm đủ rồi." Cừu Địch cảm khái:
Cảnh Bảo Lỗi đính chính:" Nhãn quang của cậu chưa đủ, cho thuê địa điểm với bán vé là thủ pháp kinh doanh kém nhất."
" Hiệu ứng lan tỏa chứ gì, ai chẳng biết, ăn uống, du lịch đều mang lại thu nhập rất lớn."
" Không phải thế, cậu đúng là không hiểu nghề văn hóa, nếu như kinh doanh thành thương hiệu, ví như hình thành sản nghiệp văn hóa, phát triển sản phẩm du lịch, lấy phục trang, kiến trúc, địa điểm để nhập cổ phần vào bộ phim, như thế tài nguyên càng rộng. Biết Disney không, bằng vào một con chuột hoạt hình chinh phục cả thế giới đấy." Cảnh Bảo Lỗi mắt ánh lên vẻ mê say, hắn thực sự thích cảnh tượng cổ kính nơi này:
" Cậu toàn bàn việc binh trên giấy, cái thứ cậu nói chúng ta có phấn đấu cả đời cũng không mò tới được rìa của nó." Cừu Địch cũng nhìn xung quanh, nhưng ánh mắt của y khác Cảnh Bảo Lỗi, như con sói đang rình rập con mồi. Đi thêm một lúc Cừu Địch đột nhiên nhỏ giọng nói:" Cậu có để ý thấy không, nơi này kinh doanh hình như có vấn đề."
Vấn đề gì? Tốt lắm mà." Cảnh Bảo Lỗi chỉ thấy cảnh tượng tấp nập:
" Không hề, phim trường do công ty Du lịch Hoa Hâm khai thác, do Công ty hữu hạn giải trí Đại Tây Bắc quản lý, chính là công ty con của bọn họ, nhưng xung quanh thì lại không liên quan tới họ. Nhớ ở trong trấn không? Không có một cái xe nào là mang Logo của Hoa Hâm, chỉ có hai cái nhà khách nát, rõ ràng là nhà từ cái thời kháng Nhật rồi, không khí phái cũng chẳng có điều kiện.”
“Còn một thứ quan trọng nhất chính là ăn uống, ở nơi này trừ nhà hàng nhỏ tư nhân, chỉ còn cách ăn cơm hộp, mà cậu thấy rồi đấy cái sản nghiệp này bao nhiêu tàu há mồm như thế, sao Hoa Hâm có thể bỏ vụ làm ăn lớn như vậy?" Cừu Địch đưa ra loạt nghi vấn:" Không phải kinh doanh có vấn đề là gì?"
" Cậu nói đúng, tôi cũng thấy rồi, cả nơi ở, nơi ăn uống đều thiếu, cảnh tượng mấy trăm người ngồi ngoài đường ăn cơm nhìn thì hoành tráng lắm, nhưng rõ ràng là vấn đề." Cảnh Bảo Lỗi cũng tỉnh ngộ:" Nơi này gió cát như thế, ai muốn vất vả cả ngày rồi lại còn ngồi ngoài đường ăn thêm cát bụt? Rõ ràng công trình phụ trợ không theo kịp, chắc chắn hạn chế phát triển ở nơi này."
" Thì đấy, cho nên lý luận và thực tế là hai chuyện khác nhau, công ty lớn tới địa phương nhỏ, chắc gì đã quen thủy thổ. Không phải tôi nói đùa, cậu gọi Disney tới Trung Quốc xem, không bị thành quản tháo rỡ, sớm muộn cũng bị công thương thuế vụ với chính phủ địa phương ăn sập luôn." Cừu Địch bắt đầu thể hiện chủ nghĩa hoài nghi hết thảy của mình, phát huy tới tầm quốc tế rồi:
" Cậu mà để người ta quay được đăng lên mạng thì xong đời." Cảnh Bảo Lỗi cười khùng khục, nói thế chứ hắn không phản bác, tình hình trong nước là thế, không sai đi đâu được:
“ Sợ gì, tôi nói với tình đóng góp muốn quốc gia tiến bộ thôi, cho cậu biết, tôi là Đảng viên đấy, Đảng viên không nói dối đâu.” Cừu Địch vỗ ngực nói:
Cảnh Bảo Lỗi chỉ coi Cừu Địch nói đùa, không để ý lắm.
Những đoàn làm phim tới nơi này đa phần là để quay phim cổ trang, cho nên trang phục cũng thống nhất lắm, bình dân bách tính mà, còn phân biệt gì Hán, Đường hay Tống, Minh gì chứ, khoác lên người vài bộ áo trông có vẻ cổ cổ chút là được rồi, xung quanh đều là công trình cổ, thực sự mang tới cảm giác xuyên không.
Khung cảnh thế này chụp vài bức úp lên QQ là hợp lý thôi đúng không, Cừu Địch chuẩn bị trước câu trả lời nếu bị bắt rồi nên thử giơ di động lên chụp vài tấm, ai ngờ nơi này rất cởi mở, y quay chụp vô tư như thế mà chả thấy ai nói gì. Trên đường phố được chứng kiến mấy đoàn làm phi đang quay, Cừu Địch cũng công khai giơ máy ảnh lên chụp, vẫn chẳng ai ngăn cản.
Cừu Địch là dân ngoại đạo, tới hôm nay mới hiểu ra, người ta quay phim chỉ quay hình, quay hình thể động tác, không ghi tiếng, vì một bên quay, bên kia đạo diễn cầm loa quát như huấn luyện viên chỉ đạo chiến thuật. Lại có mấy cảnh diễn mà im phăng phắc, chẳng có âm thanh gì, xem người ta quay phim cứ như là xem phim nước ngoài mà không có phiên dịch vậy, y căn bản chẳng hiểu cái gì cả.
Chẳng những không hiểu người ta đang quay thứ phim quỷ gì, Cừu Địch càng đi càng không mục đích Công ty Cáp Mạn cử mấy người bọn họ tới đây, nghĩ tới đó liền bảo Cảnh Bảo Lỗi:" Bảo Lỗi, nơi này chẳng có bí mật gì hết, gần như quay chụp thoải mái."
" Cậu muốn nói cái gì?" Cảnh Bảo Lỗi cũng dần hiểu cái tính gì cũng nghi ngờ của Cừu Địch rồi:
" Ý tôi nói, nơi này có quái gì bí mật để điều tra đâu, ví dụ như cái phim trường này, bỏ ra mấy chục đồng là vào quay phim thoải mái." Cừu Địch nói rồi còn cố tình giơ cao di động lên minh họa, người qua kẻ lại chẳng ai để ý, hoàn toàn không giống lo ngại sáng nay:
Bạn cần đăng nhập để bình luận