Thương Hải Điệp Ảnh

Chương 26: Trúng bẫy thật rồi (1)

Gọi là nhà hàng chứ cũng chỉ lớn hơn cái quán ăn nhỏ ở thành phố lớn một chút, đại sảnh kê được năm cái bàn, một cái quầy, thêm vào tầng hai nữa, không biết là phòng bao hay là chỉ tận dụng thêm không gian, nhà hàng chẳng có điều hòa, chỉ có một cái quạt công nghiệp chạy vù vù ở góc phòng.
Hơn nữa gọi là nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, thực ra chẳng chuyên bán lẩu, có lẽ là trước kia định mở ra bán lẩu đấy, nhưng mà ở nơi thiếu thốn này, chuyên kinh doanh một món chắc chẳng tồn lại được lâu, thế là kinh doanh đủ thử luôn.
Thế nên nếu gọi chính xác nhất thì đây là cái quán cơm.
" Cho món Xuân quang sáng lạn Trư Bát Giới cùng với Em là quả táo nhỏ của anh." Cừu Địch đói rồi, chẳng bận tâm đây là nhà hàng gì, trực tiếp gọi món rồi đưa thực đơn cho Bảo Tiểu Tam:
Phục vụ viên ghi chép lại.
" Vậy anh thử món Phong cuồng đích thỏ đầu, mỗi người hai cái." Bao Tiểu Tam gọi:
" Tám cái đầu thỏ." Phục vụ viên lặp lại:
" Tôi muốn món Sự im lặng của bầy cừu." Quản Thiên Kiều cười nói:
" Ừm, thịt cừu nấu ... Được rồi." Phục vụ viên nhìn người cuối cùng Cảnh Bảo Lỗi, đợi hắn gọi món:
" Tên những món ăn nơi này hình như đều là từ trong phim ảnh mà ra?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi:
" Tất nhiên rồi, phim trường thì phải có đặc sắc của phim trường mà, tên món ăn ở chỗ chúng tôi là sự kết hợp hoàn mỹ của món ăn Tứ Xuyên và phim ảnh, người tới đây đều biết nhà hàng của chúng tôi." Phục vụ viên tự hào nói:
Cảnh Bảo Lỗi không ngờ dùng giọng Tứ Xuyên hỏi:" Những món ăn khác thì tôi hiểu được, nhưng món Kim Lăng thập tam sai là cái gì?"
" Cái này là bí mật thương nghiệp, anh mà gọi món này, tôi sẽ nói cho anh biết." Phục vụ viên háy mắt, cái kiểu khiêu khích làm nam nhân rất dễ khiến người ta nảy sinh lòng hươu dạ vượn:
" Tôi không gọi món thì cô không nói à?"
" Đúng rồi."
" Được, vậy tôi gọi món này, đã có thể nói cho tôi biết được chưa?" Cảnh Bảo Lỗ tò mò hỏi:
" Đợi lát nữa anh nếm thử sẽ biết ngay." Phục vụ viên mắt đong đưa, lần này liếc một vòng, làm cả ba chàng trai lòng nhộn nhạo:
Quản Thiên Kiều vội xua tay:" Cô đi mang món ăn lên đi, chúng tôi đói rồi."
" Mọi người có muốn gọi rượu không, Ngũ Lương Dịch, Mao Đại đều có cả." Phục vụ viên lại hỏi:
" Không cần nữa, cho thêm ít nước lọc là được." Quản Thiên Kiều gạt đi, chưa uống rượu đã suýt câu mất hồn người ta rồi, uống rượu vào, ai biết thành cái gì:
Câu này làm phục vụ viên cầm thực đơn lên che miệng cười khúc khích, vặn người bước đi như rắn nước, cặp mông được quần jean bó chặt vểnh lên, mặc dù không bắt mắt được như nữ giới trưởng thành, nhưng săn chắc tràn ngập phong tình thiếu nữ thanh xuân ...
Người vừa đi một cái, đám con trai bắt đầu cắn nhau, Bao Tiểu Tam nghiến răng nghiến lợi:" Hai mắt sắp lòi ra ngoài rồi kìa, đừng làm anh em ta mất mặt."
Cảnh Bảo Lỗi đáp trả:" Ai nói tên người ta có ý thơ, thơ gì cậu nói cho tôi xem nào?"
Bao Tiểu Tam giơ ngón giữa, cảnh cáo cả Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi:" Cô bé đó nhìn giống em gái tao, hai đứa mày không được tranh."
Cừu Địch đưa tay lên miệng ho hai tiếng, nghe thế nào rất giống Kiều Kiều.
Quản Thiên Kiều phì một cái, cười gục xuống bàn, dù cố gắng kiềm chế không để phát ra tiếng cười quá lớn, nhưng hai vai rung lên liên hồi. Bao Tiểu Tam bấy giờ mới nhớ ra là mình còn có một cô em gái nữa ở bên cạnh, gãi đầu gãi tai không biết làm sao.
Cừu Địch hắng giọng:" Các đồng chí, mặc dù tôi rất đồng tình với vấn đề sinh lý của mọi người, nhưng mà chúng ta cần phải tỉnh táo một chút. Hiện giờ chúng ta đang đối diện với vấn đề sinh hoạt vô cùng ngặt nghèo, vấn đề sinh lý cũng như tình cảm đều gạt sang bên. Không biết Thương vụ Cáp Mạn có thực sự muốn tuyển dụng chúng ta không, nhưng mà chuyến đi mà bọn họ an bài cho chúng ta tuyệt đối không dễ dàng như trong tưởng tượng đâu."
" Lại mắc bẫy rồi, nếu sớm biết điều kiện nơi này khắc nghiệt như thế tôi chẳng tới nữa, ôm tiền chạy cho rồi." Bao Tiểu Tam cứ gặp khó là lại sinh ra ý đồ ôm tiền bỏ trốn:
" Đúng đấy, mùa hè thôi mà gió thổi rát mặt tôi rồi, nếu là mùa đông thì sống sao nổi." Cảnh Bảo Lỗi xoa má, thương xót cho hoa dung nguyệt mạo của minh:
Thái độ tiêu cực của hai người này làm Quản Thiên Kiều không vừa mắt, cô gái nhỏ cau mày, nghiêm túc nói:" Chúng ta tuy không phải thanh niên bốn tốt, nhưng không thể làm nhân viên ba vô trong nghề nghiệp được."
" Ba vô là cái gì?" Bao Tiểu Tam hỏi:
" Vô lương tâm, vô liêm sỉ, vô tín nghĩa, chính là nói mày đấy Tam Nhi." Cừu Địch chỉ đích danh:
"Xì!" Bao Tiểu Tam khinh bỉ, quay sang Quản Thiên Kiều, dỗ dành cô:" Anh chỉ cằn nhằn thế thôi mà chứ có định rút lui đâu."
Quản Thiên Kiều không để ý tới hắn:" Cừu Địch, anh thì sao, anh cũng hối hận à?"
" Hoàn toàn ngược lại, nếu như quá dễ dàng, tôi sẽ hoài nghi đây là cái bẫy, bây giờ xin việc nhiều cạm bẫy lắm, nhất là với những người điều kiện không tốt như chúng ta thì đừng mong mỏi công việc tử tế thể diện. Có điều lần này tôi thấy độ chân thật rất cao, loại chuyện này không phải ai cũng làm được, người bằng cấp chất lượng thì họ không tội gì chịu khổ cực thế này vì mức lương vài nghìn, đám mới ra trường thì muốn chịu khổ cũng chịu không nổi, nên mới tới phần chúng ta." Cừu Địch nói chắc chắn:" Tôi muốn nắm chặt cơ hội này."
Quản Thiên Kiều thở phào, ít nhất cũng được một người, nếu không cô thấy bọn họ nên giải tán sớm, bớt đau khổ.
Thức ăn đã được đưa lên, lúc này mọi người đều đói mờ cả mắt rồi, không biết là món ăn ngon thật hay là do đói, đều ăn ngấu ăn nghiến. Cảnh Bảo Lỗi là ăn uống văn nhã chút, không tới mức lấy cả tay cầm thịt cừu như Bao Tiểu Tam, vừa ăn vừa nói:" Bây giờ kinh phí của chúng ta thiếu hụt nghiêm trọng, tiền vé xe mỗi người trên một trăm rồi, thêm vào ăn ở, chúng ta không duy trì được bao lâu, chẳng lẽ chúng ta phải tự đi kiếm thêm à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận