Thương Hải Điệp Ảnh

Chương 6: Đồng tiền làm khó

Lúc nãy còn được bao người vây quanh reo hò, là tâm điểm lời tán dương, bây giờ đứng trong cửa hiệu máy lạnh sang trọng, nam thanh nữ tú từng đôi dập dìu qua lại, nhưng chẳng ai để ý tới Cừu Địch nữa. Đối lập hết sức rõ ràng khiến cho Cừu Địch tới tận khi thay đổi trang phục rời đi, vẫn có chút thất thần nhìn lại, hiện trường biểu diễn còn sân khấu chưa thu dọn hết, ít giấy màu, bóng bay, và rác thái ...
Tới Bắc Kinh được mấy năm rồi, đi phát tờ rơi, đi quảng bá sản phẩm, bán bảo hiểm, giao hàng, ngay cả bản thân Cừu Địch cũng chẳng nhớ mình đã làm bao nhiêu nghề nữa. Y không cam lòng với hiện trạng, nhưng chỉ miễn cưỡng duy trì hiện trạng.
Hiện trạng của Cừu Địch bây giờ là vì mộng tưởng không hài lòng với hiện trạng, cố gắng theo đuổi, cuối cùng tưởng chẳng còn, chỉ còn lại mộng.
Cừu Địch chậm chạp bước ra khỏi hiệu, hào quang khi nãy đã phai đi, dù y vóc dáng khỏe khoắn, hình tượng rất tốt, cũng chẳng đem lại cho y chút tự hào nào. Những nam nữ thong thả dạo chơi, có cả đống thời gian giải trí hoặc chỉ trỏ, hoặc thân mật, hoặc tiêu sái quẹt thẻ, khiến Cừu Địch nắm chặt trong tay số tiền dính mồ hôi có cảm giác xấu hổ.
Rời khỏi cửa một cái liền đi thật nhanh, phàm là những chỗ chi tiêu của thủ đô, đại bộ phận không giành cho dân nhà nghèo. Khi Cừu Địch đi tới chỗ đỗ xe thì hiện thực tàn khốc hơn bày ra trước mắt y.
"Xe của tôi đâu rồi?"
Cừu Địch bàng hoàng ôm đầu kêu thảng thốt, rõ ràng là mình đặt xe ở bên đường, cách cửa hiệu không xa, vậy mà bây giờ trống không chẳng còn cái gì. Đó là xe của công ty giao hàng đấy, mất là phải bồi thường.
À, không mất, cách đó không quá xa thấy một cái xe thành quản, trên đó chứa đủ xe hai bánh, ba bánh, quán hàng trái phép, thấp thoáng thấy được cái hàn thêm khung của mình.
Cừu Địch cuống lên, chạy, dốc sức chạy, vừa chạy vừa hô:" Này, tôi ở đây ... Tôi là người giao hàng, không phải xe kinh doanh phi pháp .... Này, tôi đây ...."
Khoảng cách không xa lắm, Cừu Địch hô rất to đám người thành quản đó chắc chắn là nghe thấy, nhưng cái xe khốn kiếp ấy không dừng lại. Hai chân Cừu Địch guồng hết tốc độ, chạy tới mức người đi đường kinh hãi ào ạt né tránh, y chạy tới thở hổn hển, chạy tới đau cả phổi … cuối cùng Cừu Địch chống đầu gối dừng lại, mắt ngước lên nhìn theo cái xe thành quản càng đi càng xa, hai chân có chạy nhanh tới đâu cũng chẳng đua nổi với bốn cái bánh.
Xe thì có thể về công ty báo cáo rồi xin lại, nhưng chắc chắn sẽ bị phạt khoản tiền lớn, Cừu Địch giơ bàn tay vẫn nắm chặt số tiền vất vả kiếm được, chắc chắn chẳng đủ tiền phạt ….
Rời vành đai ba tới vành đai bốn, vành đai nào cũng có chỗ ăn chơi.
Từ sáng sớm tới chiều, quảng trường Dương Quang khu Triều Dương vang danh xa gần lúc nào cũng tưng bừng, nơi này hội tụ trung tâm chiếu phim, hầm chứa rượu, trung tâm mua sắm cùng với năm tiểu khu quy mô cấp khu. Đây chính là điểm đến được ưa chuộng nhất của giới trẻ ở phụ cận, từ cầu vượt cho tới đường đi bộ, người qua lại tựa hồ như không sợ nhiệt độ môi trường, cửa hiệu dọc theo đường không cái nào là còn trống.
Náo nhiệt, đối với một số người mà nói đôi khi chẳng phải là chuyện tốt. Ví như lúc này ở trên một cái xe nát sản xuất trong được có mấy người đang thì thầm với nhau, bọn họ thảo luận, " Nơi này cách thôn á vận hội không xa, không an toàn đâu." , " Đúng đấy, còn có camera giám sát.”
Địa điểm bọn họ phải ra tay là cổng tiểu khu An Tuệ Đường, nơi đó bày một dãy bàn, công ty di động đang tổ chức hoạt động quảng bá, loa liên tục phát bài Little Apple, làm người ta nghe phát bực.
" Hai đứa mày, ai đi đây?" Người lái xe xem thời gian, đã mất kiên nhẫn rồi:
Chỗ ngồi phía sau có hai người, một thì béo tới thô bỉ, mặt đầy cục mụn nhỏ, một thì gầy tới mặt dài như ngựa, có hai cái răng nanh, xấu tới đáng yêu.
Lái xe có vẻ thích tên gầy đáng yêu hơn, vì trông hắn ngốc hơn, rút thẳng ra 5 tờ đỏ đưa cho hắn:" 500 đồng, đi không?"
"Anh Lưu, nguy hiểm lắm, loại chuyện này phải thuê thêm vào người, kéo ùa lên, đánh xong một cái là chạy luôn, thế mới không dễ tóm." Tên béo thô bỉ có vẻ như là từng trải rồi, biết phải làm thế nào, nhắc tên gầy đang muốn nhận tiền:
"Tam Nhi, mày đừng ngốc, nơi này là thủ đô, bây giờ chỉnh đốn trị an gắt lắm, lại còn kiến thiết thành thị văn minh, nhặt rác còn phải mặc âu phục, nếu không trạm thu nhận cũng đuổi mày đi ... Khỏi nói tới đánh người, dứt khoát không thể làm một mình.”
Đúng rồi giao dịch chính là thuê bọn họ đi đánh người, cái giá là 500 đồng trong tay lái xe.
Tên lái xe nghe vậy thì nóng máu:
"Không làm thì cút, nếu không phải lưu manh côn đồ địa phương đều đổi nghề đi làm thám tử rồi thì tao việc gì phải đi tìm loại như bọn mày? Chỉ xông lên đánh một trận, tát vài cái, đá vài phát thôi, có khó khăn gì đâu."
Không khó thì tự làm đi, không phải đỡ tốn tiền à? Tên béo lườm tên gầy, bảo hắn ngồi yên.
Biết mấy lời này không thuyết phục được, lái xe đổi giọng mềm mỏng hơn:" Tôi cho các cậu biết, tôi chính là thám tử tư, chuyện này do một cô gái nhờ tôi, có một thằng cặn bã, ngủ với người ta mấy lần, vậy mà chẳng chịu bỏ ra chút tìm cảm nào, người ta liền tìm người đánh hắn, kiếm chút cân bằng tâm lý thôi. Thế nào, có chút cảm giác chính nghĩa nào chưa?"
" Người đông quá, không ra tay được. Anh Lưu, kiếm thêm vài người, loạn lên mới dễ làm." Tên béo chẳng động lòng, mặt mày nhăn nhó nói:
" Nói thật cho cậu nhé, cái gì nhiều cũng được, người không thể nhiều được, bây giờ nơi nào cũng đang thu hẹp kinh phí, tiết kiệm chi tiêu, tổng cộng tôi thu của người ta có một nghìn, chừng đó tiền thuê thêm được không?" Lái xe rút thêm hai tờ nữa:" 700, bằng này tiền là đủ tiền để kiếm em gái Học viện Hí kịch Trung ương tiếp rượu rồi đấy!"
" Tôi đi!" Tên gầy không nhịn được nữa, đoạt ngay lấy tiền, mở cửa xuống xe, đi về phía cổng tiểu khu:
Lái xe đắc ý chỉ tên béo:
"Xuống đi, trông chừng hắn, có chuyện thì chạy về phía này, tôi chở các cậu đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận