Thương Hải Điệp Ảnh

Chương 36: Diễn viên bất đắc dĩ (1)

" Sai rồi, phải phân tình huống nữa, những công ty nhỏ loại hai loại ba, rồi diễn viên loại hai loại ba, danh tiếng chìm như đá, bọn họ đương nhiên không sợ cậu quay, ngược lại còn mong có đề tài bàn tán trên mạng ấy chứ. Cậu cứ quay cứ đăng lên xem, có ma để ý, nếu chẳng may vì lý do nào đó mà hot lên, đoàn làm phim còn cám ơn cậu .... ."
Cảnh Bảo Lỗi dù sao được môi trường nghệ thuật hun đúc, hiểu biết ở mặt này hơn Cừu Địch:
" Còn minh tinh hạng A thực sự à, bọn họ xuất hành không khác gì nước ngoài đâu, cuộc sống riêng tư được bảo mật nghiêm ngặt, phim bọn họ nhận diễn dù nát tới đâu cũng bán tốt. Trước khi phim ra lò, công tác bảo mật rất nghiêm ngặt, dù đám chó săn chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã moi móc được điều gì."
" Tuyệt đại đa số tin tức lộ ra ngoài đều do nội bộ đoàn làm phim, hoặc cố ý dùng với mục đích tuyền truyền, hoặc không thì do mâu thuẫn nội bộ thôi."
" Vậy cậu nói xem, liệu có phải là phía Cáp Mạn biết trước tin là minh tinh hàng hiệu nào đó, hoặc bộ phim lớn nào đó sắp tới đây lấy cảnh, muốn chúng ta mai phục trước săn tin không? Tôi nghe nói hình như có loại nghiệp vụ này." Cừu Địch suy đoán, nếu là nguyên nhân này thì y có thể lý giải được:
" Rất có khả năng, một tin nội bộ có giá trị có khả năng tạo ra hiệu ứng oanh động, nhưng mà hình như không giống lắm ... Quay chụp trộm phải cần trình độ chuyên nghiệp, thiết bị của chúng ta không hợp cách, chẳng lẽ lại học Bao Tiểu Tam, tới gần rồi chụp lén dưới váy người ta?" Cảnh Bảo Lỗi nói đùa:
Không tìm ra lời giải thích hợp lý, bọn họ liền bị mắc kẹt, không thể trách được, trình độ gián điệp của mấy anh chàng này mới ở mức đọc vừa hành nghề vừa xem hướng dẫn mà.
Đi thêm được một đoạn, đột nhiên Cảnh Bảo Lỗi lẩm bẩm: ” Thất vọng!”
“ Sao thế?” Cừu Địch hỏi:
“ Trước khi tới phim trường tôi cứ nghĩa nơi này mỹ nữ như mây cơ, kết quả đi nãy giờ chưa thấy ai xứng đáng gọi là mỹ nữ.” Cảnh Bảo Lỗi vừa nói vừa lắc đầu:
À nhắc mới nhớ, đúng thế thật, Cừu Địch nhớ ra, không chỉ đoàn ở làm phim, cả cái trấn Truân Binh này, trừ cô nàng Hồ Diễm Hồng ra thì không ai đủ tiêu chuẩn làm mỹ nữ, nữ nhân ở đây đa phần mặt tròn, lông mày rậm, da thô ráp, vóc dáng thiên về tròn trịa, đẫy đà. Bảo họ xấu thì không đúng, nhưng với tiêu chuẩn vẻ đẹp bây giờ yêu cầu da trắng mịn, mặt trứng ngỗng, vóc dáng mình hạc xương mai thì ở đây thực sự không phải nơi sinh mỹ nữ.
Chỉ là … hay thật đấy, người đầu tiên phát hiện ra lại là tên ái nam ái nữ này, Cừu Địch không khỏi liếc Cảnh Bảo Lỗi một cái, anh chàng này xem chừng không như vẻ bề ngoài đâu.
Bọn họ cứ thế vừa đi vừa quay chụp, ghi lại hết hoạt động trên phim trường … Quay phim là công việc rất vất vả, chuyện đó thì chắc ai chú ý giới giải trí một chút đều không lạ gì, các diễn viên thời nay thích nhất lên ti vi kể khổ, vừa lấy sự đồng tình của khán giả, vừa khoe sự chuyên nghiệp của bàn thân, ví như cô minh tinh này gãy đoạn móng tay nuôi bao lâu, nam diễn viên kia bị bạn diễn vô tình đấm sượt qua má, làm xước làn da ngọc ngà của họ ...
Tới thực địa mới thấy, không chỉ minh tinh vất vả, cả diễn viên quần chúng làm công nhận kiếm tiền tiêu vật cũng khổ lắm. Dưới chân tường ngôi nhà đất, có diễn viên quần chúng xoa bóp bắp chân: "Con mẹ nó chứ, một cảnh thôi mà cả sáng phải đi qua đi lại mười lăm lần, đạo diễn vẫn nói chưa được."
" Anh đi chân khuỳnh ra, nhìn là biết đánh xe, đương nhiên không được." Diễn viên quần chúng quay cùng nói:
Một ăn mày tranh thủ lúc nghỉ ngơi hô lên:" Khát quá, phơi nắng suốt cả sáng, cho ngụm nước đi."
" Lúc không kiếm tiền mày là thằng lười chảy thây suốt ngày ngồi ở góc tường tắm nắng, kêu ca cái gì?"
Có người mắng:
Người vừa lên tiếng mắng mỏ là Hách Lai Vận, cái tên môi giới diễn viên vừa lùn vừa béo để ria kiến, nhìn có vẻ là giai tầng quản lý của phim trường. Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch vừa thấy người này thì có tật giạt mình chuồn ngay vào ngõ nhỏ gần đó, Hách Lai Vận hình như phát hiện, đuổi theo tìm, có điều họ chạy nhanh, làm hắn hậm hực chửi bới.
" Con mẹ nó, thằng con nhà Nhị Quải mới làm việc được hai ngày đã biết cho người lẻn vào rồi."
Chắc là cái chuyện nhận tiền cho người không được phép vào thành bảo chẳng có gì mới mẻ, Hách Lai Vận không để ý lắm, vỗ vỗ tay nói lớn:" Được rồi, được rồi, hết giờ nghỉ, thay quân trang đi, nhanh nhảu lên nào, hôm nay nói không chừng còn một lần thay đồ Mông Cổ nữa đấy, còn nhiều việc phải làm lắm ..."
Hôm nay mấy đoàn làm phim đều cần diễn viên quần chúng, Hách Lai Vận đã có đống chuyện để làm rồi, bận không xuể lại có thêm phiền phức.
" Hollywood ... Gọi Hollywood ..." Tiếng quát phát ra từ bộ đàm đeo trước ngực:
Vừa nghe một cái thấy đoàn làm phim có biến động đột xuất, Hách Lai Vận khua cặp chân ngắn chạy vội tới úng thành. Một vị phó đạo diễn tóc dài phong trần, đeo kính râm như xã hội đen hùng hùng hổ hổ đón đầu Hách Lai Vận quát tháo:
" Tôi nói này Hollywood, anh chơi tôi đấy à? Muốn bọn tôi đánh anh thì nói thẳng ra, không muốn bọn tôi tới đây nữa thì anh cũng nói ra, có cái kiểu chơi người ta như thế không hả?"
" Tôi chơi anh khi nào?"
Hách Lai Vận không hiểu gì cả:
Phó đạo diễn chỉ một đám diễn viên quần chúng, quá nửa là có tuổi rồi, nhìn cái đám đó là ông ta lại nổi đóa:" Tôi muốn ba mươi quân lính tuổi trẻ tráng kiện, anh lại đưa tôi mà mươi người già yếu tàn tật."
Lại chỉ một vị râu cả đống:
"Nhìn hắn đi, sống chết không chịu cạo râu, mặc đồ quân sĩ mà vẫn cứ là tên nhặt đồng nát."
Lại chỉ một quân sĩ quá nhỏ:" Đứa bé này đã thành niên chưa thế hả? Anh nhìn xem, cho lên phim để tôi bị kiện lạm dụng lao động nhi đồng à? Không phải chơi tôi là gì?"
Hách Lai Vận nghe thấy là chuyện này thì cười nịnh giải thích:" Thực sự không may, Nam Ảnh cũng tới quay ngoại cảnh, họ lấy hết người rồi, họ chỉ quay hai ngày thôi rồi đi, tôi phải phái người tới cho họ trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận