Thương Hải Điệp Ảnh
Chương 27: Trúng bẫy thật rồi (2)
" Đúng rồi, tôi cũng nghĩ thế." Quản Thiên Kiều tán thành:" Cho nên như Cừu Địch nói đấy, chuyện này không phải giả, chỉ sợ chúng ta không làm nổi thôi."
" Ăn đi ăn đi, nghĩ nhiều làm cái gì, chúng ta cứ ăn chơi vài ngày đã, ngày mai tới phim trường chơi, sau đó chụp vài tấm ảnh gửi cho bọn họ không phải xong rồi à?" Bao Tiểu Tam tuyên bố hùng hồn:" Đừng nói cho tiền, không cho tiền tôi vẫn sống tốt ở nơi này."
Cảnh Bảo Lỗi và Quản Thiên Kiều đều cho rằng Bao Tiểu Tam bốc phét, nhưng Cừu Địch không nghĩ thế, vì ở mức độ nào đó suy nghĩ của y và Bao Tiểu Tam giống nhau. Thiên hạ này chỉ có người chết đói, chứ không có nơi nào làm người ta chết đói, biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn.
Ăn như gió cuốn mây tàn, chẳng mấy chốc tinh thần uể oải do đi xe đường dài đã bị quét sạch. Đến lúc sắp ăn xong phục vụ viên tới thêm nước, Cảnh Bảo Lỗi nhớ tới món ăn mình gọi, truy hỏi: " À phải rồi Kim Lăng thập tam sai mà tôi gọi đâu?"
" Chẳng phải mọi người đã ăn rồi sao?" Phục vụ viên chỉ đĩa trống:
Bao Tiểu Tam miệng vẫn còn nhai miếng cuối cùng:" Gà rang cay thì liên quan gì tới thập nhị sai chứ?"
" Anh đã xem Kim Lăng thập tam sai - The Flowers Of War chưa?" Cô em phục vụ viên hỏi lại:
" Xem rồi, phim nát có tiếng của Trương Nghệ Mưu, mời hẳn Christian Bale tham gia cơ mà, nhà đầu tư khóc chết luôn." Cừu Địch trả lời, y không phải người quá mê phim ảnh, chỉ là người xem thông thường thôi, chính là loại nạn nhân của mấy bộ phim bom tấn được quảng cáo rầm rộ khi đi xem mới biết phí tiền:
" Vậy có biết thập tam sai là gì không?" Phục vụ viên hỏi:
" Là mười ba nữ nhân, tên này mượn gợi ý từ Kim Lăng thập nhị sai trong Hồng Lâu Mộng." Quản Thiên Kiều còn nói ra gốc tích của tên phim:
" Là phong trần nữ tử, vì cứu học sinh hình như là ..." Cảnh Bảo Lỗi nói tới đó thì ngẩn ra:
" Tôi hiểu rồi." Cừu Địch cướp lời hắn:" Thập tam sai đều là ... gà."
" Hi hi hi, đúng rồi, thông minh như vậy còn hỏi tôi làm gì?" Phục vụ viên Tiểu Diễm Hồng nhoẻn miệng cười, yểu điệu rời đi:
Thế là cả bốn người cười lăn ra bàn, thế mà cũng nghĩ ra được, cái nhà hàng thế này thực sự là hiếm có.
Có điều chỉ một phút sau là bọn họ không cười được nữa, Tiểu Diễm Hồng đứng sau quầy đưa hóa đơn.
" 680 đồng á? Sao cô không đi ăn cướp đi?" Bao Tiểu Tam đùng đùng nổi giận rống lên:
Cừu Địch sững người, chết rồi, lúc đó mọi người đều bị thu hút bởi tên món ăn sáng tạo, quên mất xem giá, gặp phải thứ hắc điếm chuyên xẻo khách lạ rồi:" Đừng quá đáng, ngay cả thủ đô cũng không đắt như thế, cái gì mà những 680 đồng chứ? Bữa cơm này của chúng tôi, chỉ 300 đồng là cùng."
" Món khác không đắt, nhưng thập tam sai thì đắt, chỉ riêng một đĩa gà đó thôi đã ba bốn trăm rồi, không tin cứ đi nghe ngóng xung quanh đi." Tiểu Diễm Hồng lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ thân thiện nữa, giọng nói cũng trở nên đanh thép:" Nhục Đôn, thu tiền cơm, 680 đồng."
" Được!" Một tiếng ồm ồm đáp lại:
Cừu Địch thầm hô không xong rồi, ánh mắt lập tức nhìn về bàn cơm, kiếm thứ vừa tay chuẩn bị chiến đấu, bọn họ không gọi rượu, chỉ có bát canh là vừa tay. Y và Bao Tiểu Tam tâm ý tương thông, Bao Tiểu Tam cũng chuẩn bị kiếm đồ để chơi lại, mẹ nó chứ, đến cảnh sát cũng đánh rồi, sợ chó gì.
Quản Thiên Kiều nhìn ra hai tên này không chịu nhún đâu, cô lập tức kéo Cừu Địch lại, nói nhỏ:" Ra ngoài đừng gây sự, chỉ vài trăm thôi, không đáng đâu."
Đúng lúc này Cừu Địch nhìn thấy vẻ sợ hãi xuất hiện trên mặt Bao Tiểu Tam, vội quay người lại, tiếp đó tới lượt y cũng giật bắn mình. Chỉ thấy từ trong bếp một tráng hán cao lớn lừng lững đi ra, chiều cao phải trên mét chín gần hai mét, mỗi bước chân tiến tới cơ bắp toàn thân chuyển động, đứng trước mặt bọn họ, hai tay khoanh trước ngực, mắt như chuông đồng, râu quai nón, giọng ồm ồm:" 680 đồng, trả tiền đi."
Ở đây Bao Tiểu Tam cao nhất cũng chỉ đến cổ người ta thôi, Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch thì tới nách, em gái Quản Thiên Kiểu càng thảm, cao quá hông người ta là cùng … đó mới chỉ là chiều cao, bề ngang thằng cha này càng đáng sợ, bắp tay kia to hơn bắp đùi người ta rồi.
Bà chủ cũng đi ra, tay cầm theo cái muôi nấu nướng to bằng cả mặt người ta, không nói không rằng. Thế trận này làm bốn con ma mới sợ hãi, Quản Thiên Kiều nhanh chóng đếm tiền, tay kéo Cừu Địch còn chưa cam tâm đi, cảnh cáo Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam không được làm bừa, líu ríu cúi đầu rời nhà hàng ...
Vạn sự khởi đầu nan, nhưng nếu không cả biết khởi đầu thế nào lại càng khó hơn.
Bị xẻo một vố quá đau, không ai nói gì nữa, nói chỉ làm nhụt chí, bọn họ đi kiếm chỗ ở đã, việc này cũng chẳng dễ dàng hơn.
Hai tiếng sau, trời tối dần, gió thổi vù vù, vùng tái ngoại là nơi nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, bốn người Cừu Địch ăn mặc thoáng mát mùa hè lập tức cảm thấy cái lạnh. Quản Thiên Kiều từ trong nhà khách treo biển thứ bảy của trấn đi ra, lắc đầu với Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi, nơi nào bọn họ tới cũng có cùng một kết quả: Đầy khách!
" Không thể nào, tỉ lệ khách cao như vậy cơ à?" Cảnh Bảo Lỗi thấy khó tin, đây không phải hoang mạc xa xôi hẻo lánh sao, người đâu ra mà lắm thế:
" Đúng thế đấy, hạ thu là mùa cao điểm của quay phim ngoại cảnh ở phim trường, gần như đã bị các đoàn làm phim đặt hết rồi." Quản Thiên Kiều đã nói đứt lưỡi, nói ngon nói ngọt, đến tăng giá cũng không có phòng:
" Không cần phòng có giường, trải chiếu nằm đất cũng được." Bao Tiểu Tam giảm yêu cầu:
" Anh bảo em ngủ dưới đất thế nào? Mà ngay cả dưới đất cũng không có." Quản Thiên Kiều khóc không ra nước mắt, làm sao có thể ngờ được ngay cả vấn đề cơ bản như vậy cũng gặp khó khăn chứ:
Bao Tiểu Tam tức giận đẩy trách nhiệm cho Cừu Địch:" Mẹ nó, tất cả là tại cái mồm quạ của Cừu Địch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận