Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ

Chương 132


"Đi đi, đi đi! Lát nữa không cần đến nữa, bát đũa để mẹ cháu mang về là được! Còn một ít đất nữa, mấy đại nam nhân chúng ta làm một lát là xong rồi!” Liễu Phái nói, múc nửa bát đậu hũ hầm tiết vịt, ngâm bánh bột ngô ở bên trong, ăn sùm sụp rất ngon.
Dư Hải cũng đồng ý lời của anh vợ, nó với Tiểu Thảo: “Mau về ăn cơm với đại cữu mẫu đi, cần thận thức ăn nguội mất.”
Ăn cơm xong, Tiểu Thảo tập trung tinh thần cao độ phối chế nước muối vịt. Nước muối vịt nàng phối là làm theo công thức nước muối Nam Kinh ở kiếp trước, nhưng đã qua sửa đổi, dù sao hiện giờ gia vị và hương liệu cũng không đầy đủ như kiếp trước. Nhưng mà, nàng phát hiện, dùng nước linh thạch kho đồ ăn, có thể tăng lên mùi vị của món ăn, càng ngon hơn.
Xem thời gian, quá trình ướp và kho cũng đã xong. Tiểu Thảo qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, thấy Đại cữu mẫu và Tiểu Liên đã bán xong đồ kho trở về, đang bận rộn ở vườn rau, bèn yên tâm gọi Tiểu Bổ Thiên Thạch.
[Gọi Bản thần thạch ra làm gì?] Một tia chớp màu vàng nhanh chóng chui vào phòng bếp, giọng nói kiêu ngạo xuất hiện trong đầu Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo khom lưng ôm tiểu gia hỏa trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt lông nó, vẻ mặt nịnh nọt cười cười. Tiểu Bổ Thiên Thạch thoải mái híp mắt, hừ hừ nói: [Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ gia?]
Từ ngày nghe thấy Thái thượng hoàng dùng tên giả Ngũ gia tự xưng “Gia”, nó cũng thỉnh thoảng xưng “Gia”, cảm thấy rất có phong phạm.
“Trong hai con vịt này của ta có một con cần sấy khô một lát, Bánh Trôi đại nhân vạn năng, giúp ta một chút đi?” Tiểu Thảo gãi gãi cằm mèo nhỏ, vẻ mặt lấy lòng bộc lộ hết ra ngoài.
[Hừ! Chút chuyện nhỏ này cũng phải để bản thần thạch ra tay sao?] Tiểu Bổ Thiên Thạch tuy được phục vụ rất thoải mái nhưng giọng nói lại thiếu kiên nhẫn.
[Xem xét lần này ngươi phục vụ ta không tệ, sẽ giúp ngươi một lần! Không có lần sau đâu đấy!] Mèo vàng nhỏ vung móng vuốt lên, một con vịt đã ướp đủ thời gian, nhanh chóng kiệt nước khô quắt lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Tiểu Thảo nhìn độ lửa thích hợp, vội hô dừng lại. Nếu như sấy quá khô cũng sẽ ảnh hưởng mùi vị của vịt muối.
Lúc này, các đại nam nhân đi làm ruộng đã trở về. Chỉ nghe thấy Liễu Phái lớn tiếng nói: “Muội muội, nhà muội chưa kịp ươm giống khoai lang sao? Không sao hết, nếu như thiếu thì sang nhà ta lấy đi, không thể chậm trễ việc trồng trọt.”
Dư Hải ừng ực một hơi uống nước sôi để nguội, mới cười nói: “Nhà đệ không định trồng khoai lang. Thảo Nhi nói, muốn thử trồng dưa hấu. Đang nhờ ông chủ Trân Tu Lâu ở thị trấn giúp đỡ tìm hạt giống rồi!”
“Dưa hấu? Thứ đó có ăn no không?” Hai anh em Liễu Phái và Liễu Hán chưa từng nghe qua thứ này, không nhịn được hỏi cùng một câu. Không trách được, người nông dân quan tâm nhất là vấn đề no bụng.
Ngược lại là Dư Giang hay chạy ngược chạy xuôi, khá linh hoạt nên từng nghe về dưa hấu. Hắn có chút lo lắng hỏi: “Ta biết dưa hấu là một loại hoa quả. Nhưng mà nhị ca, chỗ chúng ta không nghe nói có dưa hấu, nhỡ khí hậu không hợp, không thu hoạch được, vậy phải làm sao?”
“Sẽ không! Ta rất tin tưởng Thảo Nhi!” Chủ yếu là gần đây Dư gia làm ăn kiếm được tiền, không cần dựa vào ba mẫu đất cát này kiếm sống lắm, Dư Hải không tự chủ có tự tin.
Dư Giang cũng cảm thấy đứa cháu gái này của mình rất có tài, nên không khuyên nữa, cười nói: “Vậy thì được! Ta còn chờ được ăn thử chút tươi ngon đó!”
“Tam đường thúc, món ngon thúc muốn ăn thử còn ở phía sau đó! Món này, vịt muối Nam Kinh, thúc đã từng nghe chưa? Chờ lát nữa ăn nhiều một chút!” Tiểu Thảo ôm mèo vàng nhỏ, thò đầu ra từ trong phòng bếp, làm mặt quỷ với hắn, cười hì hì nói.
“Vịt muối? Đúng là chưa ăn bao giờ, ngon không?” Dư Giang nghĩ đến đậu hũ hầm tiết vịt và canh trứng cà chua ăn lúc trưa, nước miếng lại bắt đầu tràn ra trong miệng.
Dư Tiểu Thảo rất kiêu ngạo hất đuôi nói: “Tiểu Thảo ra tay, đương nhiên là đẳng cấp thượng thừa! Đây là món ăn nghiên cứu cho Trân Tu Lâu, có thể không ngon sao?”
“Sao vậy? Trân Tu Lâu lại muốn công thức nấu ăn của cháu sao? Bọn họ bán gà quay kiếm được rất nhiều bạc, nhà cháu lại không được một xu. Bây giờ không thể để bọn họ kiếm lời nữa. Cháu nói với bọn họ, mỗi lần bán một con vịt muối đều phải trả cho cháu một chỉ bạc!” Dư Giang rất có đầu óc làm ăn!
Dư Tiểu Thảo cũng cảm thấy bán đứt không có lời, cúi đầu suy nghĩ tính khả thi của chuyện này. Dư Hải lại cảm thấy khá ngại, dù sao bình thường Chu tam thiếu đối xử với nhà bọn họ rất tốt, trả giá như vậy có được không? Nhưng Dư Tiểu Thảo lại chậm rãi gật đầu: “Tam đường thúc nói đúng! Một con vịt lấy một chỉ bạc, mỗi ngày Trân Tu Lâu bán ít nhất ba chục năm chục con, chắc chắn không thành vấn đề. Vậy thì một ngày chúng ta có thể nhận được ba, năm lượng bạc, một tháng có thể nhận được hơn một trăm lượng, một năm… Ôi! Con thấy chúng ta bán công thức quá rẻ rồi!”
Dư Hải do dự một lát, nói: “Một chỉ bạc có phải quá nhiều không?”
Dư Giang không cho là vậy, hắn mở to hai mắt nói: “Nhị ca, huynh biết Trân Tu Lâu bán bao tiền một con gà quay không? Con bé nhất cũng là năm lượng bạc! Năm lượng bạc! Một con gà giá cao nhất cũng chỉ mấy chục văn tiền mà thôi, huynh xem, đây là lời gấp trăm lần đó! Muốn một chỉ bạc, ta còn cảm thấy ít đó!”
Ngẫm lại lượng tiêu thụ gà quay của Trân Tu Lâu và việc mỗi ngày đều có lãi, Dư Giang đã cảm thấy đáng tiếc thay nhà nhị ca hắn!! Nếu như có phân chia, nhà nhị ca đã trở thành nhà giàu nhất thôn Đông Sơn!! Đúng là thua thiệt lớn mà!!
“Được rồi, mấy người mau rửa tay đi, ăn xong cơm tối chúng ta còn phải trở về nữa đấy!” Bữa cơm tối khoảng bốn giờ chiều. Hàn thị tính toán đường về một chút, trời vừa tối cũng có thể về tới thôn. Ngày mai đất nhà mình cũng phải trồng trọt nữa!
Cơm tối, ngoài một đ ĩa lớn vịt muối Nam Kinh béo ngậy ra, còn có “Cà chua xanh xào bung”, “Ớt chuông xào trứng”, “nộm đậu que non”, “Xà lách xào dầu hào”, món canh nhẹ “Canh trứng mộc nhĩ”. Món chính là cơm gạo lức trộn cao lương. Mỗi món ăn đều nấu rất nhiều, dù sao lượng cơm mấy đại nam nhân ăn cũng không ít mà!
“Muội muội, Tiểu Thảo nhà muội có tài nấu nướng thật đấy. Việc bếp núc, chúng ta nấu hơn hai mươi năm mà còn kém con bé nhiều lắm! Những món này, chỉ nghe tên thôi cũng khiến người khác ch ảy nước miếng!” Hàn thị cảm thán nhìn Tiểu Thảo, nếu như nàng ấy có cô con gái tài giỏi như vậy, dù không có con trai cũng không hề gì!
Sau khi Hàn thị gả vào Liễu gia, liên tục sinh ba cô con gái. Tuy ngoài miệng cha mẹ chồng không nói gì, nhưng lại là tâm bệnh lớn trong lòng nàng ấy. Càng lớn tuổi, nàng ấy càng mất hi vọng sinh con trai. Những lúc thấy người khác có con trai con gái, tim của nàng ấy như bị kim đ.â.m vào, đau đến tận xương.
Liễu Phái hiểu rõ vợ mình nhất, thấy ánh mắt cô đơn của nàng ấy, đã biết ngay nàng ấy đang nghĩ gì, lập tức đánh trống lảng nói: “Ăn cơm, ăn cơm! Với tay nghề này của Tiểu Thảo, không đói bụng cũng có thể ăn hai bát cơm đầy!”
Liễu Hán hiền lành như khúc gỗ lại ăn nói vụng về: “Muội muội, điều kiện nhà muội không tốt, đều là người nhà, cần gì nấu nhiều món như vậy? Mấy cái bánh bột ngô, một đ ĩa dưa muối là đủ rồi! Đừng vì mời chúng ta ăn cơm mà tốn kém…”
Liễu thị cảm động nhìn các anh mình, khóe môi tươi cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Ca, yên tâm đi! Một hai bữa cơm không tốn kém đâu! Vịt và trứng vịt đều là người khác cho, rau hái trong vườn, không tốn bao nhiêu hết. Mọi người cứ yên tâm ăn no bụng đi!”
Nghe nàng ấy nói như vậy, mấy đại nam nhân không do dự nữa, mỗi người đều bưng một cái bát lớn, bên trong chứa đầy hai loại cơm tẻ dài nhọn, vung tay và từng miếng lớn.
Vịt muối da trắng thịt mềm, béo mà không ngấy, rất mỹ vị. Mọi người ngồi quanh mâm liên tiếp khen ngợi “Thơm quá”, “Mềm thật”, “Ăn ngon ghê”. Dư Giang lại nghiêm túc nhắc nhở Tiểu Thảo lần nữa, món ăn này nhất định có thể bán được nhiều, nhất định phải nói chuyện chia chác với Trân Tu Lâu!
Dư Tiểu Thảo liên tục gật đầu đồng ý, dự định ngày mai có nên tự đi thị trấn một chuyến, mang vịt muối cho Chu tam thiếu ăn thử, hơn nữa cũng muốn hỏi chuyện hạt giống dưa hấu.
Mọi người trong nhà rất hài lòng với bữa ăn này. Sau khi ăn xong không lâu, cậu mợ tạm biệt trở về. Bọn họ muốn về thôn phải đi qua mấy ngọn núi, quen đi đường núi cũng phải tốn một tiếng rưỡi, về đến nhà chắc trời cũng tối rồi!
Tiểu Thảo cắt đôi con vịt muối đã ướp muối, một nửa để Tiểu Liên mang cho Mao thị, nói với nàng ta, vịt muối đã ướp cắt thành miếng mỏng hấp ăn, mùi vị cũng không tệ. Hương vị không khác mấy với món vịt muối vừa ăn.
Còn lại nửa con vịt muối đã ướp thì treo trên mái hiên. Bây giờ buổi tối nhiệt độ khá thấp, để qua đêm cũng không ảnh hưởng đến mùi vị.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dư Tiểu Thảo đã dậy, nói với cha mẹ chuyện nàng muốn đi lên thị trấn một chuyến, thuận tiện đón Tiểu Thạch Đầu sắp được nghỉ phép về.
Bởi vì Tiểu Thảo biểu hiện ra khả năng và độ lão luyện vủa mình, vợ chồng Dư Hải dần dần không coi nàng là con nít nữa. Trong nhà có chuyện gì đều bàn bạc với nàng. Nếu như ý kiến của bọn họ khác nhau, cũng sẽ không tự chủ suy xét ý kiến của con gái.
Hôm nay, Dư Hải quyết định bản thân đi bán đồ kho ở bến tàu, để Tiểu Liên đi cùng Tiểu Thảo lên thị trấn. Hai chị em làm bạn với nhau đi đường sẽ không buồn chán.
Dư Tiểu Thảo về phòng lấy ít bạc, mang theo nửa con vịt muối, cùng Tiểu Liên đuổi con lừa ra cửa. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Mao thị vội chạy tới đây, thấy con lừa sau lưng hai chị em, lại nhìn lướt qua nửa con vịt muối trong tay Tiểu Thảo, nhất thời cười đến không khép miệng lại được, đã biết rồi còn hỏi: “Tiểu Thảo, Tiểu Liên, hai tỷ muội chuẩn bị đi đâu thế?”
“Tiền Thẩm à, chúng ta lên thị trấn có chút chuyện!” Tiểu Liên rất lễ phép trả lời
Mao thị nín nhịn, nhưng vẫn nhịn không được, hỏi: “Tiểu Thảo, chuyện thẩm nhờ ngươi, ngươi xem…”
“Thẩm, hôm qua đưa nhà ngươi nửa con vịt, thẩm thấy mùi vị thế nào?” Tiểu Thảo không vội trả lời mà hỏi ngược lại nàng ta.
Mao thị ngượng ngùng cười nói: “Không lễ không tết, ai nỡ ăn món ăn ngon như vậy? Ta để dành nhà có khách tới thì lấy ra ăn. Không phải Tiểu Liên nói có thể giữ một thời gian hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận