Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ

Chương 668


Tiểu Thảo nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn mặt của chị chồng tương lai một lát, cười nói: “Nền tảng của Tuấn Nhã tỷ tỷ rất tốt, làn da mịn màng.
Có thể là trước kia chưa từng chống nắng, màu da hơi tối.
Chỗ muội mới làm một bộ dưỡng da làm đẹp dưỡng trắng và cấp ẩm, hôm nào mang đến cho tỷ tỷ, kết hợp thêm với dược thiện, không quá ba tháng, đảm bảo làn da của tỷ tỷ sẽ vừa trắng vừa mềm!”“Trắng như của mợ sao ạ?” Lư Gia Bội đang ăn kẹo ngon lành đột nhiên tìm cảm giác tồn tại.
Khuôn mặt của mợ ba như quả trứng luộc lột vỏ vậy, sờ lên trơn trơn...Chu Tuấn Dương lập tức đen mặt, bắt lấy bàn tay nhỏ bé dính nước miếng của cháu trai, không cho cậu bé chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu nha đầu.
Tiểu tử thối, nam nữ thụ thụ bất tương thân, muốn sờ cũng phải là người làm cậu này sờ nhé!Dư Tiểu Thảo cúi đầu nhéo một cái lên khuôn mặt bánh bao của cậu nhóc, cười nói: “Đúng vậy, vừa trắng vừa mềm giống dì đó, có vui không?”Chu Tuấn Nhã nghe vậy thì sờ nhẹ lên mặt mình.
Làn da của em dâu ba là làn da mịn nhất mềm nhất, lại còn trắng đến không chút tì vết mà nàng ấy từng gặp.
Nói thật, cho dù trước khi chưa xuất giá hay lúc còn là tiểu cô nương, vì thường xuyên chạy ra ngoài, thích hoạt động ngoài trời, cho nên làn da đen hơn mấy tiểu cô nương bình thường một chút.
Nếu đúng như lời của em dâu nói, vậy cho dù nàng nằm mơ cũng có thể cười tỉnh luôn.
Ngươi có thể cảm nhận được nam nhân của mình trắng hơn mình, đẹp hơn mình, da còn mịn hơn mình áp lực đến mức nào không?Giữa phụ nữ với nhau, nói đến chủ đề làm đẹp dưỡng da rất dễ kéo gần khoảng cách.
Chẳng mấy chốc, Chu Tuấn Nhã đã xem em dâu tương lai như muội muội tri kỷ, nói hết suy nghĩ trong lòng mình.Sau khi mấy đứa nhỏ của Lư gia ăn năm viên kẹo và một miếng bánh ngọt mỹ vị của hôm nay dưới sự giám sát của đại ca xong, hoàn toàn bị tay nghề của mợ ba làm khuất phục.
Lúc ra ngoài nghiêm túc làm lễ chào hỏi, Tiểu Thảo lấy quà gặp mặt của bọn họ ra...!mấy nhân vật hoạt hình làm từ ngọc bích lam trong suốt, tinh xảo lại mới mẻ.
Bọn nhỏ đều rất thích, lập tức đeo lên cổ không nỡ tháo xuống.Chỉ có thằng nhóc tinh ranh Lư Gia Du đến bên cạnh Dư Tiểu Thảo, khó hiểu nói: “Mợ ba, mợ đã tặng quà gặp mặt cho bọn cháu rồi, vì sao lại tặng lần thứ hai thế ạ?”“Tặng rồi ư? Không có mà? Những trang sức ngọc bích này mới là quà gặp mặt dì tặng cho các cháu!” Tiểu Thảo hơi ngạc nhiên nhìn cậu bé, đợi đáp án của cậu bé.“Hộp kẹo chua chua ngọt ngọt kia đó ạ! Nếu để cháu chọn giữa kẹo và dây chuyền động vật, cháu nhất định sẽ chọn kẹo, kẹo mợ ba làm rất ngon, trước giờ Du Nhi chưa từng ăn kẹo ngon như vậy đâu.
Nếu hộp kẹo có thể lớn hơn một chút thì tốt rồi!” Vòng vo cả nửa buổi, mục đích của tên nhóc này là ở đây đúng không!Dư Tiểu Thảo nhịn cười nói: “Không sao, ăn hết rồi dì lại làm thêm kẹo khác cho cháu.
Hương vị chắc chắn sẽ không tệ!”Lư Gia Lung cũng đến gần, trên miệng còn dính chút mảnh vụn của bánh trứng, cậu bé uốn lưỡi một vòng li3m sạch mảnh vụn, cười hì hì nói: “Mợ ba, bánh trứng và bánh su kem cũng ăn rất ngon!”“Làm hết! Dì còn có thể làm các loại pudding, thạch, thạch sữa nữa...!Có cơ hội đều làm cho các cháu nếm thử!” Dư Tiểu Thảo nói đến một loại, bọn nhỏ sẽ nuốt một ngụm nước miếng, mắt sáng rực lên.Lư Gia Du ồn ào: “Mợ ba, mợ mau gả qua đây đi!” Trong mắt cậu bé, gả tới đây có thể ở Vương phủ thường xuyên, đến lúc đó mợ ba làm cái gì ăn ngon, cậu bé đều có thể nếm trước.Chu Tuấn Nhã kéo con trai mình qua, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, không có chút hình tượng: “Cậu ba và mợ ba của con có phủ đệ của riêng mình.
Cho dù gả qua đây cũng không thể ở cùng với chúng ta đâu.
Hơn nữa, chúng ta cũng không thể ở nhà bà ngoại mãi, đợi căn nhà trong Kinh sửa sang lại xong, chúng ta sẽ dọn qua đó!”Tĩnh vương phi nghe thế, trong lòng vui vẻ, cười nói: “Muốn sửa lại nhà của Lư gia? Các con định ở lâu trong Kinh, không trở về phương Nam nữa à?"“Đúng thế ạ! Tử Khâm làm Tiến Sĩ thỉnh giảng của Quốc tử giám, mấy năm sau này đều làm việc trong Quốc tử giám!” Tử Khâm là tên tự của Lư Niệm Hoa.
Ở vùng Hồ Quảng, Lư gia là gia đình có truyền thống học giỏi không ai không biết, văn thao võ lược, Lư Niệm Hoa học rộng hiểu nhiều, có rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm xếp hàng muốn làm học trò của y.
Thư viện Đông Lâm, thư viện Nhạc Lộc nổi tiếng Giang Nam đều vươn cành ô liu với y, mời y đến dạy học.
Không ngờ lại bị Quốc tử giám tiên hạ thủ vi cường đào tới đây.Tĩnh vương phi vừa nghĩ đến con gái có thể ở lại trong Kinh, hai mẹ con không cần trời Nam đất Bắc, mấy năm không gặp nhau được một lần nữa, tâm trạng lập tức cực kỳ vui vẻ.
Nhưng bà ấy vẫn ngạc nhiên hỏi: “Không phải Lư lão đặt ra gia quy, nói bốn đời Lư gia không thể làm quan à? Sao lại?”“Tử Khâm là Tiến Sĩ ‘thỉnh giảng, chỉ dạy học, không có phẩm cấp và chức vị.” Không có phẩm cấp và chức vị thì không tính vào triều làm quan, không có mâu thuẫn với gia huấn.
Trước khi đến cũng đã được ông cụ cho phép.Người vui vẻ nhất vẫn là Tĩnh vương phi.
Chỗ ở của Lư gia trong Kinh thành cách Tĩnh vương phủ không xa, con gái có thể thường xuyên tới đây trò chuyện với bà ấy.
Nhưng nghĩ đến sau khi con trai út thành thân sẽ lập tức dọn ra ngoài, trong lòng bà ấy lại rất không nỡ.Tuy mấy năm gần đây lúc con trai út bôn ba ở bên ngoài còn nhiều hơn ở nhà, nhưng mỗi lần đi làm việc về đều sẽ đến viện của bà ấy thỉnh an bà ấy.
Bây giờ nếu phân phủ ra ngoài, cơ hội hai mẹ con gặp mặt sẽ càng ít hơn.
Khiến bà ấy mất mát nhất chính là vốn cho rằng Tiểu Thảo sẽ gả vào trong phủ chơi với bà ấy, ai ngờ...Nhưng chỉ chốc lát bà ấy lại tự khuyên mình: Vương gia nói rất đúng, con cái lớn rồi đều có cuộc sống của riêng mình, bà ấy có Vương gia một lòng một dạ với mình, mấy đứa con đều hiếu thảo hiểu chuyện, đời này cũng nên thấy đủ rồi.Sau khi trở về từ phủ Tĩnh vương, Tiểu Thảo bắt đầu bận rộn làm việc.
Không chỉ bận chuyện thành thân của mình, còn cả chuyện kỳ thi mùa xuân của tiểu đệ mấy ngày sau nữa.
Vốn từ thời Lý Đường tới nay, kỳ thi mùa xuân đều xác định là thi ba lần vào ba ngày: Ngày chín, ngày mười hai, ngày mười lăm tháng hai.
Nhưng khi đó trong Kinh gió xuân se lạnh, rất nhiều học sinh căng thẳng thi ngày chín vì gió rét mà bị cảm lạnh, ảnh hưởng đến thành tích cuộc thi.
Cho nên sau khi Chu Quân Phàm đăng cơ đã lùi kỳ thi mùa xuân chậm lại một tháng, xác định vào tháng Ba, chỉ xê xích ba ngày với ngày Chu Tuấn Dương cưới Tiểu Thảo.Mùng chín tháng Ba âm lịch là buổi thi đầu tiên, trong ba ngày.
Buổi thi thứ hai là ngày mười hai, buổi thi thứ ba là ngày mười lăm, các thí sinh phải chuẩn bị một cái giỏ, bên trong được để một ít lương khô và các vật dụng cần thiết như bút mực.Dư Tiểu Thảo chuẩn bị lương khô cho tiểu đệ, đều là mấy thứ dễ bảo quản, tránh để liên tục mấy ngày sẽ bị hỏng.
Có mì ăn liền dài rộng một tấc, các loại bánh bích quy nhỏ.
Mới lạ nhất là một túi canh nhỏ, rau dưa bên trong đã khô, để các loại gia vị vào cùng luôn, chỉ cần lúc ăn đổ nước nóng vào đã có một bát canh rau ngon lành.
Nếu nấu cả mì ăn liền luôn sẽ trở thành một bát mì rau dưa thơm ngào ngạt!Mấy ngày này Tiểu Thạch Đầu ăn uống tạm được, muốn ăn đồ ngọt thì có bánh bích quy nhỏ thơm giòn vừa miệng.
Ăn đồ ngọt ngán rồi lại nấu một bát mì rau dưa thơm ngào ngạt.
Còn thường làm một ly cà phê thơm nồng...!Học sinh ở hai bên lều chõng của cậu đều bị giày vò.
Không chỉ lều chõng nhỏ hẹp, hoàn cảnh ác liệt, còn phải chịu mùi thơm hấp dẫn ở bên cạnh.
Ngửi hương thơm mê người, nhìn thấy lương khô như cho heo ăn mình mang tới, đau lòng quá!Học sinh tham gia kỳ thi cổ đại sau chín ngày thật sự là mất một lớp da.
Rất nhiều người đều được đỡ ra, không ít người sau khi trở về bệnh nặng một trận.
Kỳ thi mùa xuân còn đỡ, nhiệt độ không khí khá thấp, lương khô mang đến sẽ không biến chất.
Lúc thi Hương, vì thời tiết nóng bức, các thí sinh ăn ở trong lều chõng nhỏ hẹp, thường xuyên có thí sinh cảm nắng bị bệnh, hoặc là hiện tượng ngộ độc vì ăn đồ biến chất, chuyện tử vong ngoài ý muốn cũng thường xảy ra.Khoa thi cổ đại vẫn chống gian dối khá nghiêm khắc.
Ngoài đồ ăn cắt thành hình vuông một tấc, nếu tra ra đồ vi phạm, thí sinh sẽ bị khai trừ công danh cả đời, cả đời không được phép thi làm quan, còn phải trói trên cột trước cửa trường thi thị chúng hai tháng..
Bạn cần đăng nhập để bình luận