Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ

Chương 79


Tiểu Thảo giờ mới yên tâm, nàng gật đầu cười nói: “Không nghĩ tới quản gia đại thúc lại là một người sành ăn như vậy! Không gạt người, tiết đậu hũ này của ta là dùng công thức bí mật kho tiết gà mà thành. Tuy rằng không thanh nhã nhưng hương vị thật sự không tồi.”
“Tiết gà? Vậy mà lại chẳng hề cảm thấy có mùi tanh, còn non mịn như thế, tuyệt vời, tuyệt vời!” Tốc độ Quản sự Lưu ăn tiết đậu hũ vẫn chưa dừng lại, hắn nghe nói Kim Lăng tận dụng tiết vịt làm canh, không nghĩ tới tiết gà cũng có thể ăn!
Đốc công thấy Quản sự Lưu ăn rất vừa lòng, trái tim hoàn toàn đặt ở trong bụng. Hắn lấy năm văn tiền đưa cho Tiểu Thảo: “Cho ngươi, phần dư chính là thưởng cho ngươi. Về sau ngươi sẽ còn bán tiết đậu hũ ở bến tàu nữa chứ?”
Tiểu Thảo cũng không khách khí, cười tủm tỉm nhận lấy tiền đồng, nói: “Về sau ta và đệ đệ vẫn tới bán món thịt một văn tiền một phần. Không nhất định sẽ bán tiết đậu hũ nữa! Nhưng, đốc công đại thúc người yên tâm, hương vị tuyệt đối sẽ không kém hơn so với món này đâu!”
“Tiểu Thảo? Đại cữu mẫu cháu nói thấy cháu bán đồ ăn ở đây, bảo ta đi tìm!” Cậu cả Liễu Phái của Tiểu Thảo sải bước đi tới, quan tâm hỏi, “Buổi sáng đã ăn gì chưa? Hôm nay đại cữu kiếm được, mời cháu và Thạch Đầu ăn màn thầu…”
“Đại cữu cữu, chúng ta đã ăn qua cơm sáng rồi! Người còn chưa ăn cơm đúng không? Đúng rồi, chỗ này ta còn có nửa phần món kho, người cầm lấy ăn cùng bánh đi?” Tiểu Thảo biết đại cữu mẫu bán đồ ở đây, nhất định sẽ mang đồ ăn cho đại cữu, cho nên nhét chỗ lòng gà kho dùng để thưởng thức miễn phí vào trong tay Liễu Phái.
“Đây là đồ ăn cháu bán? Ngửi thơm quá! Đại cữu ăn bánh với dưa muối là được, chỗ này cháu vẫn nên giữ lại bán đi?” Liễu Phái ngửi mùi thơm từ món kho, lén nuốt một ngụm nước miếng, nhưng cũng không muốn chiếm lợi của cháu gái.
Tiểu Thảo không nhận túi giấy dầu chứa món kho, chớp mắt về phía đại cữu, nói: “Hôm nay cháu làm ăn không tệ, món kho mang đến đều đã bán hết. Chỗ này chỉ còn nửa phần làm sao bán được ạ? Chẳng lẽ một văn tiền còn có thể bẻ thành hai nửa? Đại cữu cữu, người cứ làm việc trước đi, cháu qua chợ bên kia xem chút…”
Vừa nói, vừa kéo tay nhỏ của đệ đệ chạy đi.
Đốc công thấy thế, cười nói: “Liễu huynh đệ, đây là cháu gái ngoại của ngươi à? Nàng bán món thịt một văn tiền một phần, hương vị không tồi. Ngay cả Quản sự Lưu ở kinh thành ăn xong cũng cảm thấy ngon. Nửa phần này, nếu ngươi không cần, hãy bán cho ta đi.”
Món kho mua về dường như đều vào bụng Quản sự Lưu, hắn cũng chỉ được nếm hai miếng tiết đậu hũ, vẫn còn rất thèm đó.
“Haizz! Đốc công Tôn, ngài nói gì vậy chứ, nếu ngài thích, cứ cầm lấy ăn là được rồi, còn nói bán hay không gì chứ.” Công việc ở trên bến tàu, vẫn phải thông qua đốc công xét duyệt. Có quan hệ tốt với đốc công, về sau làm việc vặt cũng dễ dàng hơn nhiều.
Đốc công Tôn rất vừa lòng với lời nói của Liễu Phái, hắn ăn món kho đậm đà, đột nhiên nói: “Mấy ngày trước, cháu trai nhà ngươi không phải tới cùng ngươi sao? Hôm nay có tới không? Tiểu tử đó nhìn cao to, rất có sức lực. Ăn cơm xong, bảo hắn cũng đi giúp đỡ dỡ hàng đi…”
Người đốc công nói chính là con trai của Liễu Chí Vĩ - lão Nhị nhà họ Liễu, bởi vì tuổi còn nhỏ, các đốc công đều không muốn dùng hắn.
Phải biết rằng công việc bốc dỡ hàng hóa ở bến tàu, một ngày ít nhất cũng có hai ba mươi văn tiền công. Vừa nghe Đốc công Tôn nói như vậy, Liễu Phái vui mừng quá đỗi, liên tục nói: “Cảm ơn Đốc công Tôn, hôm nay cháu nhà ta cũng tới! Ngài yên tâm, đứa trẻ kia rất có sức khỏe, làm việc lại thành thật, sẽ không làm ngài thất vọng đâu.”
“Cảm ơn gì? Về sau bảo cháu gái ngoại ngươi, mỗi ngày để cho ta một phần thịt. Ít như vậy, thật đúng là ăn chưa đã nghiền… Ngươi yên tâm, sẽ trả đủ tiền!” Sau khi Quản sự Lưu ăn uống no đủ rồi rời đi, Đốc công Tôn một ngụm rượu một ngụm đồ ăn, ăn vô cùng hài lòng.
Có một chợ nhỏ ở bến tàu, mỗi ngày ba, sáu, chín, mùng một và mười lăm, người dân ở những vùng nông thôn gần đây đều sẽ tụ tập ở chỗ này, hoặc bán đồ nhà mình tự làm ra, hoặc mua một số hàng hoá mình cần.
Nói là chợ, kỳ thật cảm giác như một con phố. Hai bên đều là những nhà cỏ thấp bé, ngẫu nhiên sẽ một nhà ngói, khiến người khác phá lệ chú ý. Cho dù là nhà cỏ hay nhà ngói, đều vào thời điểm họp chợ mới mở cửa làm buôn bán, ngày thường cửa lớn đều đóng chặt.
Hôm nay ngày mười sáu tháng Hai, đúng vào phiên chợ ngày thường. Tuy chợ nho nhỏ, nhưng người lại không ít, hai bên đường phố, trước nhà tự nhiên hình thành những quán bán thức ăn đơn sơ.
Có người gánh củ cải và cải trắng trữ trong hầm đông lạnh tới bán, xách theo gà vịt nhà mình nuôi và trứng để bán, còn có người bán hàng rong bày một số vật dụng hàng ngày nhỏ, đang không dừng mời chào khách hàng…
Tiếng rao hàng, tiếng cò kè mặc cả, thậm chí là tiếng ba cô sáu bà đang bàn tán, đan chéo vào nhau, vô cùng náo nhiệt. Tiểu Thảo nắm tay em trai, đi trong đám người chen chúc, liên tục bị chen đến mức nghiêng trái ngã phải.
“Tiểu Thảo? Thạch Đầu? Các cháu tự mình tới đây sao? Có phải trong nhà hết đồ ăn hay không?” Thật đúng là trùng hợp, đi không quá hai bước đã gặp được người quen, người vừa nói chính là ông nội của Tiểu Thảo, phía sau là bác cả Dư Đại Sơn đang xách sọt cá đi theo.
Đối với ông nội và bác cả chất phác, Tiểu Thảo tuy rằng bất mãn, nhưng cũng không có quá nhiều ác cảm. Trên mặt nàng treo ý cười nhàn nhạt, lắc đầu nói: “Không phải, con và Tiểu Thạch Đầu chỉ tiện đường đi xem một chút…”
Dư lão đầu nhìn hai đứa cháu trai và cháu gái có chút xa cách với mình, nghĩ đến con thứ hai tay không rời nhà, nếu không phải có thông gia đưa đến một ít tiền và người trong thôn giúp đỡ, thiếu chút nữa không có nhà để ở giữa trời rét lạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
Ông suy nghĩ rồi xoay người cầm lấy cá sọt trong tay Đại Sơn, bỏ toàn bộ chừng mười con cá đù vàng nhỏ không bán được vẫn còn trong sọt vào trong rổ Tiểu Thảo, dùng tay dính mùi cá tanh, sờ sờ đầu Tiểu Thạch Đầu, nói: “Chỗ cá này các con mang về ăn đi… Trên người có tiền hay không, nếu không có, muốn cái gì, gia gia mua cho các con.”
Khóe miệng Dư Đại Sơn giật giật, liếc mắt nhìn cha một cái, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng nói gì. Mấy ngày nay, không còn Dư Hải bắt cá giỏi, số cá hai người bọn họ bắt được càng ngày càng ít, chủng loại cũng ít hơn rất nhiều làm mất đi không ít khách quen trong trấn, việc làm ăn cũng tự nhiên càng ngày càng kém.
Mỗi lần mang tiền về, Trương thị luôn than phiên đủ kiểu, không đủ người một nhà chi tiêu. Tiền hôm nay bán được lại ít nhất trong khoảng thời gian này, nếu thật sự mua đồ cho bọn nhỏ, chỉ sợ về đến nhà lỗ tai sẽ không được thanh tịnh.
Khi hắn nghe được Tiểu Thảo hiểu chuyện lắc đầu nói: “Gia gia, không cần, chúng ta có mang tiền.” Trong lòng hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong nhà mẹ nói nhiều, vợ lại dong dài, khiến hắn phiền hết chuyện này tới chuyện khác.
Từ biệt ông nội, Tiểu Thảo tiếp tục đi tới phía trước, đột nhiên bị sạp bán thịt heo cách đó không xa hấp dẫn. Nàng lôi kéo Tiểu Thạch Đầu đi qua, đồ tể đen đen mập mạp, để bộ râu rối bời, đôi mắt đặc biệt lớn, khi nhìn người giống như đang trừng mắt với người ta, thoạt nhìn rất hung ác.
Nhưng những người quen thuộc với hắn đều biết đồ tể Vương nổi tiếng là người hiền lành. Hắn bán thịt cũng không thiếu cân thiếu lạng, gặp khách quen còn thường xuyên cho chút đồ không đáng tiền, tiếng tăm ở làng trên xóm dưới đều không tệ.
“Tiểu cô nương, mua thịt à?” Đồ tể Vương biết diện mạo của mình thường xuyên dọa các bạn nhỏ phát khóc, cho nên vừa nhìn thấy hai chị em, hắn vội nở nụ cười tự cho là hòa ái nhất, cất giọng nói nhu hòa chào đón. Nhưng hắn lại không biết, biểu cảm như vậy càng lộ vẻ dữ tợn.
Tiểu Thạch Đầu sợ tới mức tránh ở phía sau nhị tỷ, suy nghĩ một chút, lại khẩn trương tiến lên một bước, chắn ở trước mặt tỷ tỷ. Ở nhà cậu bé đã khoác lác phải bảo vệ tỷ tỷ thật tốt. Nhưng, từ nắm tay đang nắm chặt của cậu, thân mình nhỏ đang phát run, và khuôn mặt nhỏ đỏ lên đến mức sắp khóc, có thể nhận thấy được sự sợ hãi và khẩn trương của cậu.
Đồ tể Vương thấy kết quả hoàn toàn ngược lại, lúng túng gãi gãi sau ót, không quên khen một câu: “Tiểu gia hỏa rất dũng cảm, biết bảo vệ tỷ tỷ. Đúng là một nam tử hán nhỏ!”
Từ thần thái và giọng nói của hắn, Tiểu Thảo phán đoán ra đây là một tên ngốc to con mặt ác tâm thiện, nên nàng ôm bả vai em trai, xoa loạn tóc của cậu, cười nói: “Đại thúc khen đệ kìa, còn không cảm ơn thúc ấy!”
Tiểu Thạch Đầu cúi đầu thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn đã khen ngợi…”
“Đứa bé ngoan, thật là đứa bé ngoan… Muốn mua gì, đại thúc giảm giá cho các ngươi!” Đồ tể Vương cười ha ha, tiếng cười vang dội to lớn như tiếng sét đánh.
Dư Tiểu Thảo nhìn nhìn thịt trên sạp, thấy phía trên chỉ còn lại không đến một cân thịt chân mỡ nạc vừa phải, còn có một ít mỡ, một ít xương heo, và một đầu heo thật lớn.
Tầm mắt nàng bị đầu heo kia hấp dẫn, ngay lập tức hỏi: “Đại thúc, đầu heo này bán thế nào? Gan heo, tim heo, dạ dày và lòng heo, sạp này của người có bán không?”
Thời đại này này, đầu heo dường như đều dùng để hiến tế, có mấy nhà ăn thứ này chứ. Chủ yếu do ngại đầu heo có một loại hương vị nếu chế biến không tốt, căn bản sẽ không có biện pháp ăn vào miệng, bỏ đi sẽ lãng phí dầu muối củi.
Đã qua tháng Chạp và tháng Giêng, đầu heo nhà đồ tể Vương dường như không có người hỏi mua. Nghe tiểu cô nương vừa hỏi như vậy, hắn có lòng tốt hỏi:
“Tiểu cô nương, nhà các ngươi muốn mua đầu heo để làm gì? Thứ này không dễ ăn… Nếu không ngươi mua chút xương về hầm canh đi, đại thúc bán rẻ cho ngươi một chút. Còn gan heo và tim heo, đều đã bán hết. Dạ dày và lòng heo là thứ dơ bẩn, đều đem bỏ hoặc cho chó ăn! Nhà ngươi nuôi chó ư?”
Quả nhiên… Người thời này, đều coi nội tạng động vật là thứ đồ dơ bẩn, không biết cách chế biến cho nên không dám ăn thứ kia. Dạ dày và lòng heo, hương vị khá ngon, dạ dày heo kho còn là món bán chạy nhất trong cửa hàng của nàng ở kiếp trước nữa đó!
“Đại thúc, ta cũng không biết dùng làm gì, là cha ta bảo ta mua! Đầu heo bao nhiêu tiền một cân vậy? Còn có, dạ dày và lòng heo, cũng đều bán cho ta đi…” Tiểu Thảo cười hì hì chỉ vào đầu heo nói rất chắc chắn.
Đồ tể Vương gật đầu nói: “Cân cái gì, đầu heo đều bán theo cái, một cái đầu heo tám văn tiền, nhưng bây giờ đúng thời điểm ế ẩm, tính cho ngươi sáu văn tiền được không. Hôm nay dạ dày và ruột heo cũng chưa bỏ, ngươi muốn lấy thì cho ngươi đó.”
Woa! Đầu heo này ít cũng phải cân rưỡi đến hai cân, vậy mà chỉ cần sáu văn tiền, quả thực vô cùng rẻ. Dạ dày và lòng heo còn được tặng không nữa chứ! Dư Tiểu Thảo cảm thấy lần này nàng đã chiếm được món hời lớn!
Suy nghĩ một chút, mình phải mua bán lâu dài, nàng đột nhiên hỏi: “Đại thúc, xem đồ trên sạp này của người không còn nhiều lắm, làm ăn nhất định rất không tồi đúng không? Nhà thúc bao lâu g.i.ế.c một con heo vậy?”
Đồ tể Vương cười ha ha, rất đắc ý nói: “Nhờ phúc tổ tiên, sạp thịt này của ta làm ăn cũng không tồi, dường như mỗi phiên chợ đều sẽ g.i.ế.c một con. Lúc khác, còn phải vội vàng về quê nhà bắt heo nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận