Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ

Chương 527


 
Khuôn mặt của Chu Hãn Văn nghiêm túc hẳn lên, hai mắt nhìn chằm chằm con mồi, từ từ kéo cung, tên đã lên dây, chỉ cần thả tay ra là…Đột nhiên, con heo mọi cảnh giác ngẩng đầu lên, đôi mắt ti hí nhanh chóng quan sát xung quanh, lông trên người nó tự nhiên dựng đứng hết lên, vội vàng chui vào trong bụi cây rậm rạp, biến mất không thấy bóng dáng.“Đáng chết!” Chu Hãn Văn ném cung tên về phía trước, buồn bực giậm chân nhìn về hướng con mồi biến mất “Khả năng cảm nhận nguy hiểm của động vật quá mạnh! Bản cung cách nó xa như vậy mà cũng dọa nó chạy mất…”Dư Tiểu Thảo cười cười, đang định an ủi cậu nhóc thì đột nhiên nàng ngưng cười, đáy lòng dâng lên cảm giác lo lắng khó hiểu, cảm giác khiến người ta hít thở không thông cứ quấn chặt lấy lòng nàng.
Không đúng! Xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh giống như một đầm nước đọng vậy.
Không biết từ lúc nào chim trong rừng đã thôi ca hát, ngay cả côn trùng trong bụi cây rậm rạp cũng im ắng đến lạ.
Gió thổi đến mang theo mùi tanh nhàn nhạt, nguy hiểm ập đến đầu rồi!“Điện hạ, nơi này có gì đó không thích hợp, chúng ta…” Nàng đang định bảo Đại hoàng tử rời khỏi đây thì hoảng sợ phát hiện một con hổ vằn to đang đói mồi đã xuất hiện sau lưng Chu Hãn Văn.“Sao thế? Vẻ mặt như gặp quỷ thế này, ngươi không dọa được bản cung đâu!” Đại hoàng tử không biết có nguy hiểm, cười hì hì nói chuyện với nàng, còn nháy mắt làm mặt quỷ nữa.“Đại hoàng tử, cậu nhất định không được động đậy, cũng đừng quay đầu lại!” Dư Tiểu Thảo hiểu rõ, hốt hoảng và chạy trốn chỉ càng kích thích ham muốn săn mồi của mãnh thú.
Ngắm, phát động tấn công.
Lúc này con hổ vằn kia đang nhìn chằm chằm bóng lưng của Đại hoàng tử, giống như đang nghĩ xem nên há miệng cắn vào đâu để một kích g.i.ế.c c.h.ế.t con mồi.Dư Tiểu Thảo bỏ qua việc nghi ngờ sao trong khu an toàn của bãi săn lại xuất hiện một con mãnh thú lọt lưới, bây giờ trong lòng nàng đang tràn đầy suy nghĩ làm thế nào để cứu mạng Đại hoàng tử.
Nàng nhận lệnh bảo vệ Đại hoàng tử, nếu cậu nhóc có mệnh hệ gì thì mạng nhỏ của nàng khó mà giữ được!Nàng thầm cắn răng, nháy mắt ra hiệu với Đại hoàng tử sắc mặt đã thay đổi hẳn, sau đó dùng sức phất tay, thét lên với con hổ sau lưng cậu nhóc: “Nghiệt súc! Có bản lĩnh thì nhắm vào ta này! Bản cô nương còn lâu mới sợ ngươi!”Rõ ràng là con hổ vằn đó đã đói bụng rất lâu, cái bụng xẹp lép, da lông cũng tối màu hơn nhiều, đôi mắt tàn bạo tràn đầy mùi m.á.u tanh.
Con mồi biết di chuyển đương nhiên sẽ càng kích thích ham muốn đi săn của mãnh thú hơn là con mồi không động.
Đôi mắt đỏ hồng của nó từ từ di chuyển từ người Đại hoàng tử đến Tiểu Thảo.
Nhưng mà hình như nó không hứng thú lắm với Tiểu Thảo gầy ốm, tầm mắt lại chuyển về phía Đại hoàng từ trắng trẻo mập mạp.Dư Tiểu Thảo khom lưng nhặt lên một hòn đá, dùng sức ném về phía con hổ vằn đó.
Cú ném có sử dụng tinh thần lực, chuẩn xác đập vào đầu con hổ đói.
Dư Tiểu Thảo tiến lên phía trước hai bước khiêu khích nó, lớn tiếng hét: “Con hổ thối, tới đây! Tới cắn ta này!”Con hổ bị chọc giận lập tức phóng lên cuốn theo một trận gió lốc khiến đám lá héo rơi xuống như mưa.
Đại hoàng tử được Tiểu Thảo ra hiệu, vứt bỏ cung tên trong tay ôm đầu ngồi xổm xuống.
Trực giác giúp cậu nhóc cảm nhận được đỉnh đầu có cái gì giống như đám mây đen sượt qua, sau khi an toàn, cậu nhóc tập trung tinh thần nhìn theo thì lập tức bị sợ đến há miệng không khép lại được, cứng đờ cả người.Là hổ! Một con hổ rất lớn! Tuy con hổ này rất gầy nhưng vẫn dài hơn hai mét, cái đuôi dài hơn một mét, chỉ cái đầu thôi cũng lớn như cối xay vậy! Chu Hãn Văn không khống chế được bản thân run rẩy, mấy lần muốn nhặt cung tên trên đất đi cứu Dư đại nhân nhưng tay chân không nghe theo lệnh, vẫn cứng đờ không chịu nhúc nhích.Chu Hãn Văn gấp đến mức nước mắt rơi như mưa! Làm sao bây giờ? Dư đại nhân vì cứu cậu nhóc nên mới dẫn con hổ đi.
Nếu như không phải Dư đại nhân cố ý khiêu khích con hổ thì bây giờ cậu nhóc đã sớm trở thành thức ăn ngon trong miệng súc sinh đó rồi.
Không được, cậu nhóc không thể bỏ mặc Dư đại nhân chạy trốn một mình, đó là hành vi hèn nhát, cậu nhóc không muốn phải sống trong cảm giác áy náy và yếu đuối cả đời.“Người đâu! Mau đến đây! Cứu người- mau cứu người!” Chu Hãn Văn nhận ra, chỉ bằng cây cung nhỏ như món đồ chơi của cậu nhóc và sức lực chẳng đến đâu này khó mà chống lại mãnh hổ, chỉ có thể hy vọng hai tên thị vệ ở cách đó không xa có thể kịp thời chạy đến cứu viện.Nói đến Dư Tiểu Thảo, sau khi thấy mình thành công hấp dẫn sự chú ý của con hổ thì vội vàng chạy ngược hướng với Đại hoàng tử.
Hy vọng cậu nhóc có thể nhanh trí một chút, sau khi nàng dẫn mãnh thú đi thì tìm một nơi an toàn để trốn.
Giờ quay về gọi cứu binh cũng đã muộn rồi! Nàng chỉ có thể tự cầu phúc thôi![Nằm xuống!] Giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch vang lên, nàng theo phản xạ có điều kiện nằm úp xuống đất.
Con hổ vồ hụt ngay trên đầu nàng, trước khi đầu óc nàng kịp phản ứng cơ thể nàng đã nhanh chóng bò dậy từ đám lá rụng đầy dưới đất, co chân chạy về một hướng khác.
Đến bây giờ nàng không hề biết, tế bào vận động của bản thân lại phát triển như vậy, tiềm lực bản thân hoàn toàn bị kích phát.Nhưng mà dù nàng có chạy nhanh đến đâu cũng không nhanh hơn con hổ bốn chân kia.
Sau một tiếng hổ gầm tức giận, gió tanh ập đến từ sau lưng, khứu giác nhạy bén của nàng đã ngửi được mùi tanh hôi từ miệng nó.
Thôi xong! Con đường phía trước bị lùm cây rậm rạp chặn lại, nguy hiểm sau lưng đã ập đến, trong đường cùng nàng đã cảm giác được Tử thần đang ngoắc ngoắc tay với nàng.Không lẽ sẽ c.h.ế.t như vậy sao? Nàng xuyên qua chỉ vì lấy mạng đổi lấy an toàn cho một đứa nhóc thôi sao? Bị hổ cắn c.h.ế.t chắc chắn rất đau nhỉ? Chỉ mong nó có thể một phát cắn c.h.ế.t nàng, đừng để nàng phải trải nghiệm cảm giác đau đớn khi bị hổ cắn xé.Nếu Chu Tuấn Dương thấy cái xác không lành lặn của nàng liệu hắn có nổi điên không nhỉ? Đến lúc đó ai sẽ ngăn cản hắn? Tô tiên sinh nhìn rất giống một cao thủ, không biết y và Chu Tuấn Dương võ công của ai cao hơn.Kế hoạch xây nông trường siêu cấp của nàng xem ra không thực hiện được rồi, nàng vốn muốn làm Viên Long Bình thứ hai, cải tiến hạt giống lúa nước.
Ôi… không biết sau khi c.h.ế.t nàng có thể trở về hiện đại không, trong tiểu thuyết đều viết vậy mà nhỉ? Trong lúc nguy cấp thế này mà nàng còn nghĩ cả đống suy nghĩ linh tinh.[Còn đứng đơ ra đó làm gì? Còn không mau gọi hai con sói yếu đuối kia về! Để người khác nhìn thấy linh lực của bản thần thạch thì ngươi khó mà giải thích với người khác! Hai con sói kia được nước tắm của bản thần thạch nuôi từ nhỏ đến lớn, g.i.ế.c c.h.ế.t một con hổ còn không dễ như ăn bánh sao?] Cảm giác đau đớn trong dự đoán cũng chưa đến, giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch lại vừa đúng lúc vang lên.Nàng vừa định thần quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy cái miệng to như chậu m.á.u đang ép sát đến trước mặt, dọa nàng sợ suýt són ra quần.
Nhìn kỹ lại thì hóa ra lúc này nàng đang được một tầng ánh sáng vàng bao quanh giống như một cái lá chắn vậy, chặn con hổ đó ở bên ngoài.Con hổ đáng thương, rõ ràng biết con mồi ở trước mắt nhưng dù nó cắn xé cào kiểu gì đều bị b.ắ.n ngược trở lại, không thể chạm vào một cọng tóc của con mồi.
Mùi hương dễ chịu trên người con mồi khiến nó cảm thấy bụng càng đói cồn cào hơn.
Con người đáng chết, dám dùng thuốc mê làm nó ngất xỉu, nhốt nó trong thời gian dài như vậy mới thả ra.
Nó không cam tâm, thế nào cũng phải ăn mấy con người cho hả giận mới được.Dù sao súc sinh cũng là súc sinh, rõ ràng biết là không có cách nào chạm vào Tiểu Thảo cũng không từ bỏ mà vẫn tiếp tục gặm cắn lá chắn màu vàng bao quanh người nàng.Sau khi Dư Tiểu Thảo gọi Tiểu Hắc Tiểu Bạch về thì thử dùng nước linh thạch hấp dẫn con hổ kia, đáng tiếc là thất bại.
Nghi ngờ trong lòng nàng càng lớn hơn: Đến mãnh thú như Đại Hôi còn không cưỡng lại được sự hấp dẫn của nước linh thạch, sao nó lại không có tác dụng với con hổ trước mặt?Nàng cảm thấy con hổ này xem nàng như kẻ thù g.i.ế.c cha nó vậy, không cắn xé nàng thành trăm mảnh nó sẽ không cam tâm.
Hơn nữa, phạm vi mười mấy dặm xung quanh nơi này vốn không nên có mãnh thú lui tới, sao nàng và Đại hoàng tử lại xui xẻo đến mức gặp phải hổ đây?Sự việc nhất định không đơn giản như vậy! Dư Tiểu Thảo đọc không ít tiểu thuyết trạch đấu cung đấu, ngửi ra mùi của âm mưu ở đây.
Nàng chỉ là một tiểu quan lục phẩm nho nhỏ, ngoài làm ruộng ra thì không có khả năng nào khác, không hề xung đột lợi ích với phần lớn quan viên, khả năng nhắm vào nàng là không lớn.Không lẽ… nhằm vào Đại hoàng tử? Dư Tiểu Thảo cảm thấy hình như nàng bị cuốn vào nội đấu cung đình rồi.
Nhưng mà Hoàng thượng vốn không có nhiều con, hoàng tử cũng chỉ có mỗi Đại hoàng tử, khả năng g.i.ế.c cậu nhóc để tranh đoạt vị trí Thái tử quá nhỏ.Không lẽ là tàn dư tiền triều? Không thể ra tay với Hoàng thượng nên vươn ma trảo về phía con cháu hắn ta? Cũng có khả năng này, không phải mới năm ngoái Dương Quận vương còn dẫn binh đến biên cương tiêu diệt quân phản loạn sao? Đám cá lọt lưới lại rục rịch? Dư Tiểu Thảo nghĩ mãi, nàng cảm thấy mình sắp đến gần “chân tướng” rồi.Nếu như lúc này có người xuất hiện gần đó thì chắc chắn sẽ không dám tin vào mắt mình.
Một thiếu nữ như tinh linh ngồi khoanh chân trên thảm lá vàng khô, cả người tản ra ánh sáng vàng thánh khiết, còn có một con hổ uy phong lẫm liệt vây quanh nàng “chơi đùa”…Dư Tiểu Thảo trầm mặc: Chơi đùa? Chơi đùa cái con khỉ ấy! Mắt mù à, không thấy con hổ kia há cái miệng to mong sao có thể một miếng nuốt nàng vào trong bụng à!Lúc này, con hổ đột nhiên ngừng tấn công nàng, không phải là nó định từ bỏ mà là nhận ra có mãnh thú khác đang đến gần.
Con hổ đó đột nhiên gầm một tiếng cảnh cáo khiến lỗ tai của Tiểu Thảo đau nhức, đầu cũng choáng váng.Con hổ vốn tưởng rằng nó đã gầm lên cảnh cáo sẽ dọa lui được hai con mãnh thú kia, không ngờ rằng chúng nó còn tiến đến với tốc độ nhanh hơn.
Nó mặc kệ không quấy rối Dư Tiểu Thảo nữa, xoay người đề phòng, chuẩn bị nghênh chiến.Dư Tiểu Thảo thấy bóng dáng của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thì yên tâm rồi, sau đấy lại oán trách chúng nó: “Sao bây giờ các ngươi mới đến? Các ngươi mà đến muộn hơn chủ nhân các ngươi chỉ còn là một đống xương!”Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không hề để con hổ đói trơ xương kia vào trong mắt, áy náy chạy về phía chủ nhân.
Con hổ cho rằng hai con sói gan lớn bằng trời, muốn giành đồ ăn với nó thì lập tức nổi giận.
Lão hổ không phát uy, ngươi nghĩ ta là mèo à! Oai phong của chúa sơn lâm há có thể dễ dàng bỏ qua sự khiêu khích của hai con tôm tép này?Đáng tiếc, nó đáng giá thấp thực lực của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nên chỉ có thể đổi lấy bi kịch đáng buồn.
Hai con mèo vờn chuột, ngược con hổ muốn c.h.ế.t không được muốn sống không xong.
Nếu không phải chủ nhân ra lệnh “Cố gắng giữ da hổ nguyên vẹn” thì con hổ đó đã sớm c.h.ế.t vì phải chịu quá nhiều vết thương rồi.Lúc con hổ phát hiện không ổn muốn chạy trốn thì đã quá muộn.
Hai con sói bao vây trái phải kín kẽ không chỗ hở, kết cục cuối cùng của con hổ là kiệt sức rồi bị cắn nát cổ họng c.h.ế.t không nhắm mắt.
Đến lúc c.h.ế.t nó cũng không biết vì sao hai con sói kia đều là thú mà lại nghe lệnh một con người nhỏ yếu, bảo vệ nàng an toàn?.
Bạn cần đăng nhập để bình luận