Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ

Chương 372


D ư Tiểu Thảo nghiêm túc bắt mạch cho ông, nói: “Ngũ gia, ngài có triệu chứng cảm cúm rất nhẹ. Ngài không cần uống thuốc viên đâu, không biết ngài có mang theo nước đường trị họ của Đồng Nhân Đường ở đây không?”
 
Thái Thượng hoàng trợn trừng đôi mắt giống như chuông đồng, dọa nạt người: “Gia và những người bên cạnh đều là người trưởng thành, mang thứ đồ đó làm gì? Nước đường không phải cho tiểu hài tử uống sao?”
 
Dư Tiểu Thảo giải thích nói: “Nước đường phần lớn dùng các loại dược vật tương đối ôn hòa để phối chế, không có tác dụng phụ, lại tương đối có hiệu quả khi điều trị các chứng cảm cúm, họ khan nhẹ thông thường. Ngũ gia, nguyên căn của ngài rất tốt, uống nước đường thì chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi, cần gì phải khổ sở uống thuốc viên rồi lại làm mất khẩu vị chứ?”
 
Thái Thượng hoàng Chu Hoài Dung suy nghĩ cẩn thận, tiểu nha đầu nói rất có đạo lý, đừng để ý là uống thuốc gì, chỉ cần thấy hiệu quả mau là tốt trễ ông thưởng thức mỹ thực! rồi, đừng chậm trễ ông thưởng thức mỹ thực.
 
 
 
Sau khi uống một ngụm nước đường, Chu Hoài Dung dùng nước ấm xóa đi vị ngọt trong miệng, gấp không chờ nổi nói: “Nha đầu, mau cắt chút thịt đầu heo cho gia đi, còn có tai heo nữa. Đức Toàn, sai người mang ngự rượu tới đây luôn đi. Uống chút rượu, ăn rau trộn thịt đầu heo, vĩ vị đó... đúng là cuộc sống thần tiên!”
 
Đức Toàn ngoảnh mặt đi, nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, hỏi: “Tiểu Thảo cô nương, chủ tử ta bị bệnh, có thể ăn đồ dầu mỡ, có thể uống rượu không?”
 
Không chờ Dư Tiểu Thảo nói tiếp, Chu Hoài Dung đã trợn trừng mắt trâu, lớn tiếng nói: “Sao lại không thể chứ? Chỉ là cảm cúm nhẹ mà thôi, ta đã uống canh gừng, cũng đã uống thuốc. Tiểu Thảo nha đầu không phải đã nói chẳng mấy chốc bệnh sẽ khỏi hẳn hả?! Đức Toàn, đừng lằng nhằng nữa, mau đi mang rượu tới đây!”
 
Đức Toàn không động chân mày, tầm mắt vẫn tập trung ở trên người Tiểu Thảo như cũ. Dư Tiểu Thảo tươi cười với lão, nói: “Có thể ăn thịt, nhưng rượu thì cho dù thế nào cũng không được uống!”
 
Thấy Thái Thượng hoàng còn muốn lên tiếng, nàng lại tiếp một câu: “Khi bị bệnh kỵ nhất là rượu, nếu như bệnh tình nghiêm trọng, chỉ sợ sau này đến thịt cũng phải kiêng, ăn uống thanh đạm...”
 
Chu Hoài Dung nghe vậy thì vội dẹp ngay suy nghĩ muốn uống rượu. Ông ấy không muốn dưới sự giám sát của Đức Toàn, mỗi bữa đều giống thỏ trắng nhỏ - ăn chạy!
 
Lúc này cũng đúng lúc ăn cơm trưa, Dư Tiểu Thảo cắt một đĩa thịt đầu heo ít mỡ nạc nhiều cho Thái thượng hoàng, trộn cùng với tỏi băm, rồi thêm chút dầu mè. Còn cắt thêm một đĩa tại heo trộn ớt chưng dầu, cắt nửa con gà quay. Nàng tự tay xào mấy món ăn chay, bày một bàn trên giường đất.
 
Chu Hoài Dung oán trách vài câu với thịt đầu heo quá nạc, trên tay lại rất vội vàng cầm màn thầu gắp thịt đầu heo, từ từ thưởng thức các món ăn. Ông ăn hết sạch tất cả các món ăn mặn trên bàn, canh cũng uống một bát đầy, món chay lại như không hề động vào. Ăn xong, ông thỏa mãn xoa bụng, nằm ở trên giường đất híp mắt nghỉ ngơi.
 
 
 
Dư Tiểu Thảo chuẩn bị cho Đức Toàn tổng quản và mấy vị ngự tiền thị vệ mặc thường phục khác một bàn đồ ăn phong phú, các món ăn phần lớn là đồ ăn trong tiệm đồ kho, thêm mấy món xào linh tinh. Tay nghề của nàng, làm tất cả mọi người ăn đều cảm thấy hài lòng. Vốn dĩ, ngày tháng Chạp đi theo chủ tử ra ngoài là chuyện rất vất vả, nhưng bọn thị vệ biết chủ tử tới thôn Đông Sơn, lúc không có ai còn thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu để tranh suất đi theo. Thị vệ đã từng ăn đồ Dư Tiểu Thảo nấu, không một ai không nhớ thương.
 
 
 
Thái Thượng hoàng uống canh được Dư Tiểu Thảo nấu bằng nước linh thạch. Bởi vậy, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, Chu Hoài Dung cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, sảng khoái tinh thần, kể cả những mệt nhọc khi đi đường cũng tan thành mây khói.
 
Chu Hoài Dung ăn no ngủ đủ rồi, liền gọi Dư Tiểu Thảo tới trước mặt, thương lượng với nàng: “Nha đầu, tiệm đồ kho ở Phủ thành này của ngươi làm ăn khấm khá đấy! Có định mở thêm chi nhánh hay không?”
 
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ chút, nghiêm túc nói: “Ở đây ta đang thiếu nhân lực nghiêm trọng, một cửa hàng còn không lo liệu hết được việc ấy! Đâu còn tinh lực đi mở cửa tiệm thứ hai?”
 
Chu Hoài Dung trợn trừng mắt trâu, đập bàn một cái nói: “Nhân lực? Gia có đây! Nếu không ngươi xem thế này nhé, ta bỏ ra nhân lực, cửa hàng, tài chính, còn ngươi đưa ra kĩ thuật, hai ta hợp tác mở một tiệm đồ kho chính tông ở Kinh thành. Ngươi không cần quan tâm gì cả, chỉ cần phụ trách dạy đầu bếp có thể làm ra món thịt đầu heo có hương vị như ngươi làm là được, kể cả tiệm ngươi cũng không cần tới. Lợi nhuận đều cho ngươi tất, gia không lấy một xu!”
 
Cái gì? Thái Thượng hoàng ngài có phải bị ngốc hay không vậy? Hay là có nhiều tiền quá không biết tiêu đi đâu cho hết? Bỏ tiền, bỏ người, xuất lực còn bỏ ra cả cửa hàng, lại đưa tất cả tiền kiếm được cho người khác, mình không lấy một xu? Miếng bánh từ trên trời rơi xuống như vậy, thật sự rơi trúng đầu nàng sao? D
 
Dư Tiểu Thảo chần chừ một lát, hỏi: “Ngũ gia, không phải ta đã đưa công thức nấu đồ kho cho ngài rồi hay sao? Ngữ trù trong cung cũng đã học được cách nấu đầu heo kho rồi, sao ngài còn muốn mở thêm một cửa tiệm làm gì?”
 
Vừa nói tới những ngự trù và đầu bếp không biết cố gắng đó, Chu Hoài Dung nổi giận: “Đừng nói nữa, khi có ngươi ở đó ngự trù trong cung kho đầu heo còn có thể miễn cưỡng bỏ vào miệng. Nhưng ngươi vừa rời khỏi hoàng cung, bên cạnh không còn ai giám sát nữa, tay nghề lại lập tức giảm sút! Còn giảo biện nói đã làm theo công thức của ngươi rồi. Ngươi nói có đáng giận hay không?”
 
“À thì... Có lẽ bọn họ quen làm những món tinh tế cao nhã, đối với món đầu và nội tạng heo kho dân dã như vậy, sẽ có chút coi khinh và kháng cự. Tâm lý và thái độ quyết định tay nghề, cho nên mới không đạt được yêu cầu của Ngũ gia ngài đúng không ạ?” Dư Tiểu Thảo rất rõ ràng nguyên nhân, nhưng lại không thể không vắt óc kiếm cớ cho các ngự trù.
 
Chu Hoài Dung suy nghĩ một hồi, có thể có lý do khác được à! Ông tức giận mắng mấy đầu bếp tự cho mình là cao siêu kia một hồi.
 
Dư Tiểu Thảo cười ha ha, nói: “Ngũ gia, chẳng lẽ ngài chưa từng hoài nghi ta không truyền công thức chính gốc cho ngài, hoặc là giữ lại một chút tài nghệ?”
 
Chu Hoài Dung liếc nàng một cái, vô cùng khẳng định nói: “Không đâu! Nha đầu nhà ngươi lá gan nhỏ như hơn kiến, không có gan giở thủ đoạn với gia. Hơn nữa, ngươi ở trong cung tay cầm tay chỉ dạy những lão già đó, dưới sự chỉ đạo của ngươi, rõ ràng là có thể làm ra đầu heo kho hương vị chính tông. Ngươi vừa đi, hương vị liền không đúng nữa rồi, nhất định là mấy lão già đó lười biếng! Không được, nha đầu, ngươi nhất định phải hợp tác với gia, mở một tiệm đồ kho! Nếu không, khi gia muốn ăn thịt đầu heo kho chính tông, lại còn phải chạy tới Phủ thành hoặc thôn Đông Sơn! Gia lớn tuổi rồi, không chịu nổi bôn ba nữa...”
 
Được lắm, khổ nhục kế cũng lấy ra dùng rồi! Thái thượng hoàng, nhưng đây không phải chiến trường, không có đất cho ngài dùng võ đâu!
 
“Nếu Ngũ gia ngài đã nói như vậy, ta cũng không thể không biết điều, đúng không? Vậy như thế này đi, chọn địa điểm, trang hoàng, chọn người, quản lý, mua sắm... ta sẽ nhất quyết không hỏi đến. Ta chỉ phụ trách huấn luyện ở phòng bếp! Nhưng ta cũng không phải kẻ tham lam, đến lúc đó lợi nhuận chia đôi!” Dư Tiểu Thảo nghĩ đề nghị của Thái Thượng hoàng đương nhiên rất tốt, nhưng trong lòng nàng không thoải mái lắm, kéo Thái Thượng hoàng ngồi chung một thuyền, cửa tiệm này nhất định không ai dám ngáng chân.
 
 
 
 
“Được! Gia quả nhiên không nhìn lầm người, nha đầu ngươi cũng là người nhân nghĩa! Ngày mai, gia sẽ trở về sắp xếp, tranh thủ để tháng Chạp có thể khai trương…”
 
Thái thượng hoàng, ngài cũng quá nóng vội rồi đấy nhỉ? Hôm nay đã là mùng mười tháng Chạp, chờ ngài về tới Kinh thành, sau đó chọn địa điểm, trang hoàng gì đó, không hai ba tháng sao có thể hoàn thành được chứ?
 
Dư Tiểu Thảo nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới, Thái Thượng hoàng người ta cũng không phải là nhất thời nảy lòng tham, nên đã sớm để ý cửa tiệm rồi. Cửa tiệm là một cửa hiệu điểm tâm lâu đời, ông dùng một gian cửa hàng địa thế tốt hơn, giá cả cũng cao hơn để cố ép người ta đổi cho mình, còn bồi thường cho người ta không ít bạc coi phí bồi thường.
 
Chờ hai mươi tháng Chạp, khi Dư Tiểu Thảo được đón tới Kinh thành, cửa hàng được sửa chữa rất nhỏ, cũng đã có thể đạt được tiêu chuẩn khai trương. Sau bếp ngoài lò nướng, còn tăng thêm sáu bệ bếp, các loại đồ làm bếp vô cùng đầy đủ, nhân viên đã thạo việc từ lâu, chỉ chờ “Chủ bếp” là nàng tới đây!
 
Dư Tiểu Thảo lần này tới Kinh thành, chẳng những mang theo nha hoàn si mê trù nghệ Dương Liễu, còn đem cả tỷ tỷ Dư Tiểu Liên tới đây. Tay nghề nấu đồ kho, Dư Tiểu Liên đã học được rõ mười mươi, đồ kho làm ra chính tông hơn cả Tiểu Thảo. Có lao động miễn phí như vậy tới giúp đỡ, sao lại không cần chứ.
 
Dư Tiểu Thảo dạo một vòng ở phía sau bếp, còn đặc biệt tới xem giếng nước ở hậu viện, cầu xin Tiểu Bổ Thiên Thạch chuyển nước bên trong thành nước linh thạch, mấy chiếc lu nước lớn cũng không buông tha. Nàng để Dư Tiểu Liên chỉ đạo mấy người đầu bếp Thái Thượng hoàng phái tới làm đồ kho, Tiểu Liên nghiêm khắc trấn cửa ải phối chế gia vị, độ lửa cũng có nàng ấy quan sát kĩ lưỡng.
 
Tiểu Thảo thì cùng với Dương Liễu, tay cầm tay dạy nàng ta làm gà quay và vịt quay. Vịt muối, vịt hun khói thì dạy cho đầu bếp khác. Dù sao Thái Thượng hoàng đã bảo đảm với nàng, những đầu bếp đó rất đáng tin cậy, bọn họ sẽ tuyệt đối không truyền công thức ra ngoài. Vì không muốn cạnh tranh với Trân Tu lâu, nàng đã đặc biệt yêu cầu phải hạn chế lượng tiêu thụ bán ra với những món ăn trùng với Trân Tu lâu.
 
Bận bịu hai ngày, Thái Thượng hoàng tự mình thu xếp tiệm đồ kho, cuối cùng đã khai trương. Vốn dĩ, ông chỉ định kiêm tốn đốt dây pháo, yết biển, vậy là coi như khai trương. Đâu ai ngờ, ngay từ khi ông bắt đầu đổi cửa hàng với cửa hiệu bánh ngọt, thì đã bị rất nhiều người theo dõi rồi. Tin Thái Thượng hoàng rảnh rỗi không có việc gì, muốn mở một cửa hàng g.i.ế.c thời gian, nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu Kinh thành. Mỗi hành động trước khi tiệm đồ kho khai trương đều có vô số con mắt trong bóng tối nhìn chăm chú. D
 
Ngày khai trương đó, trọng thần quan lớn trong triều, thế gia quý tộc, còn có rất nhiều lão thần đã cáo lão cũng ùn ùn kéo đến, nối liền không dứt. Đại tổng quản Đức Toàn ra mặt, thay Thái Thượng hoàng nghênh đón từng đợt từng đợt khách tới chúc mừng. Cũng may, những người này, ngoài những lão thần đi theo Thái Thượng hoàng lập được công lao trên lưng ngựa ra, những người khác đều vô cùng thức thời, sau khi để lại quà tặng thì tự động ra về.
 
Từ buổi sáng đến giữa trưa, người đến chúc mừng nối nhau không dứt, Đức Toàn tổng quản và mấy tiểu thái giám thủ hạ của lão nhận quà tặng đến mỏi tay. Ngay cả vị trong cung kia cũng góp vui viết phúc tự, đóng khung thật đẹp, sau đó để Tô Nhiên tổng quản đưa tới đây, nói là treo ở trong tiệm cho hoàng gia gia thêm thể diện. Nếu đổi lại là người khác, nhận được tranh chữ ngự bút sẽ thấy rất có thể diện, nhưng Thái Thượng hoàng lại ghét bỏ cháu trai keo kiệt, nhiều thứ đáng giá như vậy không tặng, lại tặng một bức bùa quỷ vẽ!
 
Tất cả những gì bên ngoài không phải một nông nữ nho nhỏ Dư Tiểu Thảo này có thể tiếp xúc được. Nàng thành thành thật thật truyền thụ trù nghệ ở phòng bếp phía sau, tranh thủ khiến những đầu bếp đó sớm đảm đương được cương vị của mình, để nàng có thể bứt ra trở về ăn Tết với người thân chứ!
 
Cũng may những đầu bếp này cũng không phải người vụng về, cơ sở đều rất vững chắc, nên nói một hiểu mười. Ba ngày sau khi khai trương, phần lớn đầu bếp đã có thể độc lập hoàn thành món ăn. Chị em Dư gia lại quan sát trong phòng bếp thêm mấy ngày, cảm thấy có thể hoàn toàn buông tay, ngay cả đầu lưỡi bắt bẻ như vậy của Thái Thượng hoàng cũng cảm thấy những đầu bếp đó có thể xuất sư, mới thả hai chị em rời đi.
 
Trước khi, hai chị em dưới sự bảo vệ của thị vệ đi dạo Kinh thành, còn mua không ít thứ tốt mà không thể mua được ở Phủ thành và Đường Cổ, chuẩn bị quà cho tất cả mọi người trong nhà. Tới ngày hai tám tháng Chạp, hai chị em mới trở lại thôn Đông Sơn. Cả nhà nhìn thấy hai chị em đều rất vui mừng, cho rằng hai người đã không kịp trở về ăn Tết nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận