Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ

Chương 462


 
Mấy mẹ con nhìn trái cây đỏ rực trên bàn, trong lúc nhất thời cả phòng trở nên yên lặng, ngay cả Lý Hạo Minh nhỏ nhất cũng không có ầm ĩ đòi ăn cà chua bi.
Lúc này, Lý đại nhân của Hồng lô Tự khanh vừa vào cửa, gặp đúng thời gian cơm trưa vậy mà lại không thấy có bất ký bát chén gì ở trên bàn, biểu cảm lộ ra vẻ kinh ngạc.Thấy cà chua bi và dâu tây trên bàn, mặt mày Lý đại nhân mới hơi giãn ra chút, cười nói: “Hôm nay vận khí xem ra cũng không tệ lại mua được đồ hiếm lạ này.
Đúng lúc, ngày mai ta mở tiệc chiêu đãi vài vị cùng trường ngày xưa.
Trái cây quý hiếm này ngược lại có thể có tác dụng.”Không ngờ, con trai nhỏ Lý Hạo Minh của ông ta vừa nghe, không vui chu chu miệng lên: “Cha, chỗ trái cây cây không phải do nô tài mang từ chỗ nhà bếp chọn mua lên.
Là Ngũ tỷ tỷ đến phủ Dư đại nhân làm khách, người ta đáp lễ!”Nói xong, ánh mắt trông mong nhìn về phía cha, trên mặt viết: Tất cả chỗ trái cây này đều thuộc về Ngũ tỷ tỷ, cha không nói một tiếng đã muốn chiếm dụng tất cả, như vậy được sao?“Như Nhi?” Lý đại nhân kinh ngạc nhìn về phía thứ nữ ngày thường trầm mặc ít nói này, không nghĩ tới con gái lại có thể qua lại với Dư cô nương, còn may mắn nhận được lễ vật của người ta.Nghe con gái nói ra nguyên do, ông ta trầm ngâm một lát, nói: “Tổ tông ba đời trước của chúng ta cũng xuất thân vừa làm nông vừa đi học, thiết nghĩ không thể ỷ vào xuất thân của mình mà đi chế nhạo người khác! Nhà Lý Thị lang chính là một ví dụ tiêu cực, các con phải nhớ thật kỹ! Dư cô nương này, tuy nhỏ tuổi nhưng lại có được thành tựu trên mặt nông canh, tương lai đã định có thể được Hoàng thượng trọng dụng.
Nếu Như Nhi đã lọt vào mắt xanh của nàng, phải hợp tác thật tốt với người ta, không thể ỷ vào tay nghề mình mà không coi ai ra gì!”“Cẩn tuân lời phụ thân dạy bảo!” Lý Mộng Như ngày thường rất ít có cơ hội nói chuyện cùng phụ thân, càng không cần nói đến được lắng nghe lời ông ta dạy dỗ, trong lòng hơi có chút kích động.Lý Mộng Kỳ cười nói: “Cha, tính tình của muội muội như thế nào, người có thể không biết sao? Nếu muội ấy kiêu căng thì dù có bản lĩnh thật, Dư cô nương người ta cũng chưa chắc nhìn trúng.
Hôm kia, lúc nữ nhi tham gia thưởng mai yến đã nghe nói đầu xuân Dư cô nương sẽ mở một phường trà hoa, bán ra trà hoa đào làm đẹp dưỡng nhan.
Cho dù không có son phấn của muội muội, nàng cũng không lo không có thứ để bán.”Lý đại nhân trầm ngâm một lát, nói: “Bản lĩnh chế tác son phấn kia của con, ngày thường cũng chỉ là một chút vui đùa, khó có thể mang đến nơi thanh nhã - như vậy đi, để mẫu thân con lấy chút bạc chung cho con dùng, cần loại nguyên liệu gì cứ việc mở miệng với mẫu thân con.
Thừa dịp trước khi cửa hàng chưa khai trương, luyện tập nhiều một chút.
Đừng bỏ lỡ cơ hội này từ Dư cô nương người ta!”“Vâng! Đa tạ phụ thân!” Lý Mộng Như hơi mang vài phần câu nệ, trên vẻ mặt lại toát lên thần sắc mừng rỡ.
Nếu có nguyên liệu thượng thừa, nàng ấy tin chắc mình có thể làm ra son phấn càng tự nhiên càng xuất sắc hơn Phức Viên Xuân.Thấy con gái ngoan ngoãn nghe lời như thế, lo lắng trong lòng Lý đại nhân cũng thoáng giảm bớt chút.
Nhìn con cái trong nhà, trong lòng ông ta cũng có vài phần rất đắc ý - con gái nghe lời lại hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khiến gia tộc gặp phải mầm tai hoạ như cô nương nhà Lý Thị lang!Con trai lớn gần mười tuổi đã thành thục thi thư, vượt qua kỳ thi đồng sinh, tương lai sẽ đi theo con đường làm quan.
Con trai nhỏ hoạt bát thông tuệ, tuy rằng định tính không chững chạc như con trai lớn nhưng cũng không phải loại ngu dốt.
Phu nhân hiền huệ rộng lượng, người thường nói “Thê hiền phu họa thiểu(1)”, lời cổ nhân không gạt bao giờ! Lý Thị lang kia không phải bởi vì kiến thức của phu nhân thiển cận, cưng chiều con gái lên đến trời mới trở thành trò cười trong kinh sao?(1) Thê hiền phu họa thiểu: vợ hiểu biết lý lẽ thì chồng ít gặp rắc rối hơn“Khụ khụ...” Lý đại nhân nhìn trái cây trân quý trên bàn, thời tiết bây giờ vậy mà còn có dâu tây? Cũng chỉ có trong phủ Dư cô nương mới có thể dễ dàng lấy trái cây hiếm lạ như vậy ra tặng người khác thôi? Ông ta liếc mắt nhìn Lý Mộng Như một cái, hơi có chút không được tự nhiên hỏi: “Như Nhi, chỗ trái cây này, con định sắp xếp như thế nào?”Tuy Lý Mộng Như tính tình nhu nhược, nhưng cũng không phải quá ngốc nghếch, nàng ấy nghe vậy vội nói: “Cẩn nghe theo sắp xếp của phụ thân...”“Nơi này cũng không có người ngoài, không cần câu nệ.
Ở trong lòng phụ thân, con và Kỳ Nhi, Minh Nhi, Vũ Nhi đều giống nhau, đều là con ngoan của cha!” Lý đại nhân nhắc tới địa vị của một thứ nữ tầm thường giống như địa vị của đích nam đích nữ trong nhà đủ thấy ông ta coi trọng chuyện này bao nhiêu.Lý phu nhân có thể suy đoán được tâm ý của phu quân, vội nói: “Như Nhi từ nhỏ đã không còn di nương, lại là đứa hiểu chuyện ngoan ngoãn khiến ta rất đau lòng.
Lão gia, không bằng để Như Nhi ghi tạc đưới danh nghĩa của ta, tương lai mặt hôn nhân cũng có thể có một tiền đồ tốt!”“Vậy cứ theo lời phu nhân nói mà làm đi!” Lý đại nhân đối với việc phu nhân rộng lượng hiểu lý lẽ rất tán thưởng, đối với bà ta lại thêm coi trọng vài phần.Lý Mộng Như quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, có thể thành con dưới gối phu nhân đối với thứ nữ mà nói là chuyện vinh hạnh lớn cỡ nào.
Nói cách khác, tương lai nàng cũng giống như đích tỷ, đích đệ, đều là con của phu nhân...Nàng không khỏi mừng đến phát khóc, luôn miệng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn mẫu thân đã yêu thương...”Ý cười trên mặt Lý Mộng Kỳ không thay đổi, nói: “Sau này, ta lại có thêm một muội muội ruột! Chúng ta tuổi tác tương đương nhau, về sau càng thêm thân cận hơn.
Mẹ, Thanh Lan Viên ở cạnh con vẫn còn trống, không bằng để Như muội muội dọn tới đó.
Hai tỷ muội chúng con lui tới cũng thuận tiện hơn chút.”“Được! Cứ theo lời Kỳ Nhi nói mà làm!” Lý phu nhân tự nhiên sẽ không bác bỏ tâm ý của con gái.Lý đại nhân lúc này mới chỉ vào hai loại trái cây khác nhau trên bàn, trong nét mặt khẩn trương của con trai nhỏ, đưa ra quyết định: “Hai loại trái cây này đúng là hiếm lạ, nếu vi phụ lấy tất cả đi không khỏi khiến mọi người đều thất vọng.
Như vậy đi! Mỗi loại giữ lại một nửa, coi như trái cây sau bữa trưa! Như Nhi, từ nay về sau, con cứ ở chính viện cùng dùng cơm với mẫu thân đi!”Không đợi Lý Mộng Như đáp lại, Lý Hạo Minh đã phát ra một tiếng vỗ tay sai hạ nhân lấy đĩa tới, tự tay chia một nửa trái cây trong giỏ trúc ra.Lý Mộng Như cảm giác ngày hôm nay giống như nằm mơ vậy.
Đầu tiên là được Dư đại nhân nổi danh mời đến trong phủ, ký kết khế ước hợp tác làm ăn.
Sau đó lại được phụ thân mẫu thân coi trọng, còn không thể hiểu được từ thứ nữ nhảy lên trở thành đích nữ được ghi dưới danh nghĩa phu nhân!Trong lúc một nhà đại nhân Lý Tự khanh đang thân thiết cùng nhau thưởng thức cà chua bi và dâu tây thì trong phủ Trung Cần Bá Phòng tướng quân, Dương Quận vương đang cầm một tấm lông cáo đỏ đậm như lửa, khoa tay múa chân ở trên người Dư Tiểu Thảo.“Lông cáo đỏ này giữ ấm tốt nhất.
Mùa đông trong kinh không thể so với Đường Cổ, rất lạnh và khô.
Nàng cầm lấy đi may một chiếc áo lông, mỗi ngày trong lúc lui tới giữa Kinh thành và Hoàng trang thì mặc ấm áp một chút, được không?”Phòng phu nhân ở một bên đang cười ha hả nhìn một rương da cao cấp trong sảnh, trong lòng lại thêm vừa lòng với Dương Quận vương hơn vài phần.
Vốn dĩ, khi nhận ra Dương Quận vương có ý tứ với khuê nữ mới mười hai tuổi nhà mình, bà còn ôm thái độ phản đối.
Vài năm trước, “hung danh” của Dương Quận vương còn lan truyền ồn ào huyên náo khắp Kinh thành, còn đáng sợ hơn cả mãnh thú trong truyền thuyết lại không thể khống chế.Cô nương nhà bà yêu kiều mềm mại như thế, nếu đến khi Dương Quận vương trở nên tức giận thì con bé ngay cả một tia năng lực tự bảo vệ mình cũng không có sao.
Bà ấy thà rằng chọn cho con gái một nam nhân gia thế bình thường chút, nhưng ôn hòa đáng tin cậy cũng không muốn để con gái như dê vào miệng cọp.Sau khi quan sát một khoảng thời gian, Dương Quận vương đối với người khác đều vô cùng lạnh lùng, chỉ duy nhất với Thảo Nhi nhà bà là dịu ngoan đến mức như một chú ngựa đã thuần phục.
Đấu võ mồm, chống đối, trêu chọc, thậm chí còn không cho hắn sắc mặt tốt, con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của bà ở trước mặt Dương Quận vương ngược lại luôn có chút ít tùy hứng.
Thật giống như một con mèo con nghịch ngợm dùng móng vuốt trêu chọc trung khuyển khổng lồ.
Con trung khuyển không lồ kia rõ ràng chỉ cần há miệng là có thể nuốt mèo con nho nhỏ vào, nhưng khi bị móng vuốt cào lên trên mặt mình, nó vẫn không nỡ thử nhe răng về phía mèo con, còn tính tình tốt mặc nàng muốn làm gì thì làm.Mấy năm gần đây, hung danh của Dương Quận vương đã không còn lan truyền rộng như ngày xưa nữa.
Đặc biệt là gần hai năm nay, Dương Quận vương đã không còn mất lý trí đả thương bất kỳ kẻ nào nữa, con mãnh thú trong lòng kia tựa như đã bị thuần phục vậy.
Hoàng thượng càng ngày càng coi trọng hắn, mà hắn lần nào cũng có thể hoàn thành công việc được giao cho tới trên mức hài lòng.
Mặc dù nhận công việc bên ngoài, nhưng Dương Quận vương lúc nào cũng nhớ thương khuê nữ nhà bà.
Giống như lần này khi hắn nhận quyết định tạm thời phái đi tiếp viện biên cương cũng vậy, trong lúc chiến đấu vẫn còn nhớ đặt mua da cho Tiểu Thảo dùng qua mùa đông.Chỗ da cao cấp nằm khắp phòng này, ở Kinh thành đúng là có tiền mua không được.
Nhìn về phần tình nghĩa này, trong lòng Phòng phu nhân không khỏi buông lỏng không ít.Phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe thấy tiếng bất mãn oán giận của khuê nữ nhà bà: “Màu đỏ đậm như vậy, làm khăn quàng cổ hoặc mũ còn coi như tạm được.
Nếu làm một chiếc áo choàng lông, vậy không phải giống như bao lì xì, đỏ từ đầu đến chân sao?”“Đỏ hết như vậy? Sắp ăn Tết, màu đỏ thêm vui vẻ không phải sao? Nàng mặc nó vào, tuyệt đối giống như bé gái trên tranh Tết khiến cho người ta yêu thích!” Dương Quận vương ở một bên ôn tồn khuyên nhủ!Dư Tiểu Thảo không d.a.o động, cau mày liếc nhìn tấm lông cáo đỏ như lửa, lắc đầu, nói: “Thẩm mỹ của huynh sao vậy? Đàn ông thì biết cái gì! Vẫn nên làm thành áo choàng đầu đi! Cổ áo và các cạnh đính đường viền lông cáo màu trắng.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của ta!”“Thảo Nhi, sao lại nói chuyện với Dương Quận vương như vậy? Người ta đưa da đến cũng là có ý tốt!” Phòng phu nhân sợ Dương Quận vương mất hứng, vội giả ý quát lớn một câu.Chu Tuấn Dương thấy Tiểu Thảo mất hứng bĩu môi, vội nói: “Không sao cả, gia đã quen nàng như vậy rồi! Nếu nàng khách khí với gia, gia còn không quen nữa! Phòng phu nhân, rương da này là tặng cho người và Phòng tướng quân.
Người sắp xếp một chút, nhìn xem có cái gì cần bổ sung hay không?”Phải rồi, ngại bà cản trở, rõ ràng đang đuổi khéo bà đi mà! Phòng phu nhân bất đắc dĩ để Linh Lung ở lại, hơn nữa còn cho mấy nha đầu thủ hạ của Tiểu Thảo một ánh mắt “Cơ trí chút”.
Có nhiều nha hoàn ở đây như vậy cũng không tính cái gì tình ngay lý gian!Sau khi đợi trưởng bối “Chướng mắt” rời đi, Chu Tuấn Dương mới diễn ột màn “Cưng chiều”, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của tiểu nha đầu, hắn cười đến mức vô cùng dịu dàng, chỉ số lực sát thương của dung nhan anh tuấn vượt quá mức cho phép: “Hai rương này đều chọn lựa thay nàng, nàng thích làm thành cái gì cũng được.
Gia mới trở về từ trên chiến trường, không phải tới cãi nhau với nàng.
Nàng tiểu nha đầu này, sao cả ngày cứ giống như con gà chọi, mười phần chiến ý nhỉ? Tiểu xấu tính, ngoại trừ gia còn có ai có thể chịu đựng được nàng?”Dư Tiểu Thảo bị hắn nói đến có chút ngượng ngùng.
Trước đó vài ngày, lúc không có tin tức của Dương Quận vương, cả ngày nàng đều canh cánh trong lòng, cả khi ăn ngon đồ ăn cũng cảm thấy không ngon.
Vốn dĩ đã được mẹ nuôi nuôi đến mức khuôn mặt nhỏ tròn ra mà giờ lại khôi phục về khuôn mặt trái xoan nguyên trạng..
Bạn cần đăng nhập để bình luận