Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ

Chương 280


"Suỵt! Nhỏ giọng một chút, đừng để những hộ vệ kia nghe thấy!" Mấy thôn dân thôn Đông Sơn ít ai không biết đến Dương Quận vương, vừa nhỏ giọng lại mang theo chút đắc ý giải thích cho người bên cạch, "Vị quý nhân kia là Quận vương gia, hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật đó. Nếu đụng phải hắn sẽ bị c.h.é.m đầu!"
Mấy người ngoài thôn kia sợ tới mức rúc đầu trốn vào trong đám người, không dám nói nhiều hơn một chữ nữa. Một thôn dân có quan hệ không tồi với Dư gia nhỏ giọng hỏi Dư Giang: "Giang Tử, ta nghe nói nhà ngươi thu hoạch ngô trước có ảnh hưởng tới sản lượng hay không? Quận vương gia có thể bởi vậy mà trách tội nhà Đại Hải hay không?"
Dư Giang cũng thấp thỏm nhìn thoáng qua nhóm thị vệ bảo vệ trước cửa viện, lắc đầu lo lắng nói: "Ta cũng không biết! Quận vương gia rất coi trọng cả nhà nhị ca ta, trước thiên tai trồng ngô rất tốt, đây cũng không phải sai lầm của con người nên hẳn sẽ không có phiền toái lớn gì đâu nhỉ?"
Chu Tuấn Dương vừa đi vào viện trạch đã bị những bắp ngô ánh vàng rực rỡ óng ánh phơi đầy đất làm sợ ngây người. Viện trạch Dư gia vốn đã rất lớn, chỗ trồng rau trước kia nay đã được xử lý để đầy bắp ngô phơi nắng. Từng hạt ngô căng mẩy, kích thước còn lớn và màu sắc còn tươi đẹp hơn cả hạt giống hắn mang từ nước ngoài về.
Cả nhà Dư gia đang ngồi quây quần bên nhau, khuôn mặt tươi cười, vừa trò chuyện vừa tẽ hạt ngô. Dư Tiểu Thảo cũng ngồi trong đó, nở nụ cười tươi sáng như ánh nắng vàng rực rỡ ngày hè. Đôi tay nhỏ tuyết trắng của nàng một tay cầm công cụ tẽ ngô, một tay cầm bắp ngô rồi cọ xát hai thứ vào nhau, hạt ngô vàng óng cứ thế ào ào chảy vào trong sọt tre trước mặt nàng.
Lúc này, khối đá lớn nặng nề chèn trong lòng Chu Tuấn Dương từ khi tới đây trong nháy mắt dường như đã hóa thành mây khói. Hắn chuyển ánh mắt từ trên người tiểu cô nương rạng rỡ tới sân ngô đang phơi nắng. Hắn phát hiện mấy động vật nhỏ nhảy qua nhảy lại giữa những bắp ngô, đuổi theo những con châu chấu thỉnh thoảng đậu trên bắp ngô. Giữa những bắp ngô rơi đầy xác châu chấu, chẳng lẽ chúng bị mấy con mèo con ch.ó này cắn chết? Dư gia chẳng những có năng lực mà còn có tài nuôi động vật nhỏ. Đợi đã, kia không phải con hoẵng sao? Hoẵng không phải đều ăn cỏ à, tại sao cũng học bọn chó mèo con cùng đuổi theo cắn châu chấu? "Ấy? Tiểu Quận vương, ngươi trở về từ Kinh thành rồi à?" Dư Tiểu Thảo vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Chu Tuấn Dương vui vẻ thoải mái dạo bước ở trong viện nên nhiệt tình chào hỏi. Những người Dư gia khác cũng vội vàng hành lễ với Quận vương gia.
Chu Tuấn Dương nói câu "Miễn lễ” rồi để họ nên đi làm gì thì làm, giữ lại Dư Tiểu Thảo, thuận miệng hỏi: "Ngươi nuôi hai con ch.ó con này từ bao giờ vậy? Nhìn giống như chó lai sói..."
Dư Tiểu Thảo tất nhiên sẽ không nói với hắn rằng Tiểu Hắc, Tiểu Bạch là sói thuần chủng. Nàng nhún nhún vai nói: "Mấy ngày hôm trước nhặt được ở trong rừng, lúc ấy hai tiểu gia hỏa này mới vừa mở mắt, cảm thấy rất đáng thương, dù sao cũng là một sinh mạng nên đã nhặt về nuôi."
Chu Tuấn Dương liếc mắt nhìn nàng, mặt vô cảm nói: "Xem ra gia đã lo lắng thừa rồi! Năm thiên tai người ta hận không thể làm thịt hết động vật nhà mình nuôi vì sợ lãng phí lương thực. Ngươi thì hay rồi, còn nhặt động vật về nhà, chẳng lẽ ngại lương thực nhà mình nhiều quá không biết bỏ đi đâu, đúng không?"
Dư Tiểu Thảo đã sớm quen bản mặt lạnh của hắn, cười hì hì nói: "Hai con ch.ó con có thể ăn được bao nhiêu? Bây giờ chúng còn tự mình bắt châu chấu ăn, còn biết nhặt châu chấu có hạt trong bụng nữa, rất thông minh! Tiểu Quận vương, tình hình Kinh thành thế nào rồi?"
Chu Tuấn Dương nhớ tới cây ngô trong ruộng thí nghiệm đều bị gặm thủng lỗ chỗ, thở dài, nói: "Nạn châu chấu không nghiêm trọng như ở đây nhưng cũng bị gặp họa! Ngô đang vào đúng thời kì ngậm sữa quan trọng, khô hạn lại còn gặp nạn châu chấu, nhất định sẽ giảm sản lượng... Ngô nhà ngươi không bị ảnh hưởng bởi nạn châu chấu sao?"
Dư Tiểu Thảo dùng lời lão cha nhà mình nói với trưởng thôn, lại thay đổi một chút rồi nói cho Dương Quận vương nghe: "Khi cha gánh nước trên núi đã gặp được một thầy bói tự xưng là bán tiên. Ông ấy đã tính ra rằng sau hai ngày sẽ gặp tai họa nhưng lại không nói rõ là nạn gì. Chúng ta thấy bắp cũng đã có thể thu hoạch, nếu như thật sự gặp thiên tai thì không phải làm việc uổng công à. Nên đã ôm thái độ tin tưởng rồi ngày đêm không ngừng nghỉ bẻ vội ngô. May mắn thay, ngày thường chăm sóc không tồi nên dù có sớm mấy ngày, sản lượng ngô hình như cũng giảm không quá nghiêm trọng!"
Chu Tuấn Dương không hề truy vấn về chuyện bán tiên nữa, ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo tia tán dương, chậm rãi gật đầu nói: "Các ngươi làm rất đúng! Dù có giảm chút sản lượng nhưng vẫn còn hơn mất trắng! Khoai tây thì sao, có kịp thu hoạch về hay không?"
"Thu được chứ! Đều ở sương phòng phía đông!" Dư Tiểu Thảo dẫn đầu đi về sương phòng phía đông. Dư gia đều làm cửa sổ bằng kính nên mỗi căn đều có không ít cửa sổ, khi mở ra bên trong cũng không hề quá tối tăm.
Chu Tuấn Dương nhìn thấy khoai tây chất đầy như núi bên trong, nhỏ nhất cũng lớn bằng nắm tay người trưởng thành, khuôn mặt vốn không có cảm xúc cũng có chút thay đổi: "Gia nhớ rõ chúng ta chỉ trồng một mẫu khoai tây thôi mà? Một mẫu đất mà thu được nhiều như vậy sao?"
Dư Tiểu Thảo thầm cười trộm không thôi, thầm nghĩ: Đây mà tính là nhiều sao? Hầm tây viện nhà chúng ta còn tự trữ không ít đâu! Khuôn mặt nàng nghiêm trạng mà gật đầu nói: "Đúng vậy! Sản lượng khoai tây cũng rất cao. Một mẫu đất ít nhất có thể thu được hai đến ba nghìn cân!"
Lưu tổng quản đi theo phía sau chủ tử kinh ngạc đến không thể khép miệng lại được, sản lượng một mẫu đất hơn hai nghìn năm trăm cân? Sản lượng còn cao hơn cả khoai lang? Còn trồng ra từ đất cát chẳng mấy phì nhiêu, có phải nếu như trồng đất màu mỡ thì sản lượng sẽ càng cao hơn hay không? Nếu Hoàng thượng biết được nhất định sẽ vô cùng vui mừng nhỉ? Những năm gần đây, Hoàng thượng vẫn luôn tìm kiếm cây trồng sản lượng cao để bá tánh có thể được ăn no, an cư lạc nghiệp. Có khoai tây sản lượng cao, còn có ngô đang phơi khô trong viện, tâm nguyện của Hoàng thượng chắc chắn có thể thực hiện được.
Chu Tuấn Dương cúi xuống nhặt một củ khoai tây lớn bằng bàn tay lên, xem đi xem lại rồi hỏi: "Ngươi biết ăn khoai tây này như thế nào không? Ăn giống như khoai lang hả?"
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút rồi mơ hồ nói: "Chắc là như vậy? Nhưng khoai tây không có hương vị gì, ăn rất nhạt nhẽo nên phải chấm muối chấm đường ăn mới ngon. Nhưng nếu như năm thiên tai cũng có thể ăn đỡ đói. Hơn nữa ăn nhiều không nóng ruột giống như khoai lang."
"Sao ngươi lại biết vậy? Có phải ăn vụng hay không?" Đôi mắt phượng quyến rũ của Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái, nhưng lại có hề có chút ý trách cứ.
Dư Tiểu Thảo cười gượng ha ha hai tiếng, nói: "Trong quá trình đào có không ít khoai tây bị thương, sợ để lại sẽ bị hỏng nên đã thử dùng khoai tây làm vài món ăn. Hương vị coi như cũng tạm. Tiểu Quận vương, hay là bữa trưa hôm nay ta làm cho ngài một bữa tiệc khoai tây nhé?"
"Coi như ngươi còn có chút lương tâm!" Chu Tuấn Dương nhìn khắp căn phòng đầy khoai tây, trong mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt, nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, nói, "Gia làm chủ, một phần mười khoai tây trong phòng này sẽ thuộc về Dư gia các ngươi. Ngươi muốn ăn sao thì ăn! Không cần lén lút!"
"Tiểu Quận vương vạn tuế…" Tiếng hô của Dư Tiểu Thảo mới vừa ra khỏi miệng đã bị Lưu tổng quản không biết xuất hiện ở bên người nàng từ khi nào dùng tay ngăn lại. Biểu cảm trên mặt Dương Quận vương cũng bỗng biến sắc.
Lưu tổng quản tức muốn hộc m.á.u hạ thấp giọng gằn: "Ngươi muốn hại c.h.ế.t Quận vương của chúng ta sao? Từ “vạn tuế” có thể tùy tiện nói ra như vậy hả? Nếu như bị người có lòng đố kỵ nghe được rồi vu hại chủ tử chúng ta tội danh mưu phản, ngươi có chịu trách nhiệm được không?"
Lúc này Dư Tiểu Thảo mới nhớ lại ở cổ đại xưng hô "Vạn tuế" chỉ đối với đế vương, chứ không phải là loại thán từ chỉ sự hân hoan giống như kiếp trước. Nàng cũng ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, kìm nén đến mức đôi mắt cũng đỏ lên, nước mắt lấp lánh trong hốc mắt: "Tiểu Quận vương, ta không phải cố ý. Ta rất cao hứng, cao hứng đến mức ta cũng không biết chính mình đã nói gì! Làm sao bây giờ? Ta chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, c.h.ế.t thì c.h.ế.t nhưng quyết sẽ không gây họa cho tiểu Quận vương ngươi?"
Chu Tuấn Dương nhìn ra bên ngoài, vừa rồi tiếng của Dư Tiểu Thảo cũng không lớn, phản ứng của người Dư gia đang tẽ ngô trong viện cho thấy bọn họ dường như không hề chú ý tới động tĩnh bên này. Cửa viện cũng cách khá xa, thị vệ canh giữ ở bên ngoài đều là thân tín của hắn. Hắn cho Lưu tổng quản một ánh mắt, để ông đi tra xét xung quanh một chút, xem có người không liên quan xuất hiện hay không.
Lưu tổng quản trừng mắt nhìn Dư Tiểu Thảo như muốn ăn thịt người, rồi xoay người lĩnh mệnh rời đi.
Chu Tuấn Dương nhìn Dư Tiểu Thảo sợ tới mức biến sắc, biểu cảm trên mặt không tự chủ lại trở nên dịu dàng, lời trách cứ cũng hóa thành an ủi: "Gia tin ngươi vô tâm. Sau này nói chuyện nhất định phải chú ý, không phải tất cả mọi người đều dễ nói chuyện giống như gia đâu! Nếu ở trong Kinh, ngươi nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy sẽ bị tịch thu tài sản c.h.é.m đầu đấy!"
Dư Tiểu Thảo nước mắt doanh tròng gật gật đầu, hút hút cái mũi nói: "Ta biết rồi! Sau này không bao giờ nhắc tới hai chữ kia nữa."
Chu Tuấn Dương hiếm khi thấy nàng ngoan ngoãn thuận theo giống như một chú thỏ, ngày thường hắn nói một câu, nàng nhất định phải phải bác lại vài câu. Đối mặt với Dư Tiểu Thảo vô cùng đáng thương lại ngoan ngoãn nghe lời như thế, không ngờ tiểu Quận vương mặt lạnh còn có tâm tư đùa với nàng: "Cũng không phải không thể nhắc tới, nhưng phải xem trước mặt ai. Nếu gặp Hoàng thượng, vẫn có thể nói hai chữ này."
Dư Tiểu Thảo nước mắt còn chưa khô hẳn lại bắt đầu đốp lại hắn: "Ta chỉ là một bách tình thấp cổ bé họng, nào có cơ hội gặp được Hoàng thượng chứ? Trước mắt, ngươi là người tôn quý nhất ta từng gặp... Không đúng, hình như trước kia khi Thái thượng hoàng cải trang vi hành, ta đã làm cơm cho ông ấy nữa!"
Chu Tuấn Dương nhớ tới hoàng gia gia ba câu không rời mỹ thực kia thì lại có chút không biết phải nói gì mới tốt. Lần trước khi hắn hồi Kinh, hoàng gia gia còn đặc biệt tới cửa đòi hắn thịt đầu heo, tai heo kho do tiểu nha đầu Dư gia làm. Còn nói Trân Tu Lâu trong Kinh thành nấu không chính tông, phải để Dư Tiểu Thảo làm cho ông ấy ăn.
Vừa nghe mình nói bởi vì thời tiết quá nóng nên không thể mang đồ ăn trở về, hoàng gia gia tham ăn của hắn kia còn ồn ào la hét muốn tới thôn Đông Sơn. Ông nói đã lâu không ăn cơm tiểu nha đầu nông gia Dư gia nên nghĩ tới là nóng lòng. Cuối cùng, vẫn là Hoàng thượng đường huynh của hắn đứng ra thuyết phục, đồng ý hứa sẽ "Tìm cơ hội triệu tiểu nha đầu Dư gia vào Kinh, làm một bàn đồ ăn ngon thật lớn cho ông", mới có thể khiên ông dừng lại.
Hoàng gia gia tuổi tác đã cao, Hoàng thượng sợ ông ngược xuôi trời nam biển bắc mà thân thể chịu không nổi, cho nên không muốn ông bôn ba mệt nhọc nữa, để ông vinh dưỡng ở biệt viện hoàng gia.
Nhưng hoàng gia gia luôn nói gì mà: "Sống trong vận động!" Luôn là người không thể yên ổn một chỗ, khiến cho nhóm hoàng tử hoàng tôn bọn họ phải lo lắng đề phòng cả ngày. Nghe nói mấy ngày hôm trước, nếu không phải Hoàng thượng phát hiện sớm, hoàng gia gia đã sớm chạy tới biên cương diễn tập quân sự gì đó với Triệu tướng quân rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận