Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ

Chương 369


Đúng vào lúc này, Dư lão đầu bước vào nhà đại ca.
Nghe thấy tiếng khóc của cháu gái nhà mình, trong lòng bỗng thịch một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi.
Năm trước bỗng nhiên thời tiết thay đổi, trong thôn luôn sẽ có vài người già thân thể suy yếu không qua khỏi.
Đại ca lớn hơn mình khoảng tám tuổi, đã là người qua tuổi sáu mươi, chẳng lẽ...Ông vội vàng bước vào trong nhà, nhìn thấy cả hai cháu trai và cô cháu gái đều ở đây, sắc mặt ai nấy đều buồn bã.
Dư Lập Xuân nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại thật chặt, sắc mặt trong xám ngắt lại lộ màu đỏ ửng không bình thường, đôi môi nứt toạc ra mấy vết nhỏ, hơi hơi mở ra, n.g.ự.c phập phồng rất khẽ, làm Dư lão đầu thoáng yên lòng.“Tam thúc? Tam thúc người đã khỏe lại rồi? Thúc mời đại phu nào vậy ạ? Uống thuốc gì vậy?” Dư Giang nhìn thấy Dư lão đầu đi vào, sau rên vọng khi sửng sốt thì trên mặt ánh lên tia hi vọng.Trước đó vài ngày, Dư lão đầu bệnh vô cùng gây.
Dư lão đầu bệnh Vô nghiêm trọng, cũng không kém cha hắn là bao, sốt cao, họ khan, lúc nghiêm trọng còn hôn mê bất tỉnh.
Ông uống thuốc đại phu Đồng Nhân Đường kê cũng không hề có chút khởi sắc.
Nghe nói, nhà tam thúc có quan hệ tốt với Tôn đại phu ở Đồng Nhân Đường, chẳng lẽ Tôn đại phu đã trở lại từ Kinh thành?Dư lão đầu chần chừ một lát, không xác định nói: “Tôn đại phu được quý nhân trong Kinh mời đi, xem bệnh cho ta là đại đệ tử trân truyền của ông ấy, cũng coi như là đại phu lợi hại nhất thị trấn.
Nhưng thân thể kém cỏi này của ta uống hơn mười lượng bạc tiền thuốc mà vẫn không khởi sắc.
Cháu gái nhỏ của ngươi không phải có học chút y thuật sao? Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng phải thử, nên con bé đã sắc cho ta mấy bát thuốc.
Có lẽ có cơ sở từ thuốc đại phu kê lúc trước, không ngờ không tới mấy ngày đã khỏe lại thật.Trong mắt Dư Giang bỗng lấp lánh ánh sáng.
Hắn vỗ vào đầu mình mấy cái, vội vàng nói: “Đúng vậy! Tiểu Thảo biết y thuật, sao ta lại quên điều này chứ? Tam thúc, cảm ơn ngài đã nhắc nhở, cháu sẽ đi mời Tiểu Thảo tới đây ngay..."“Đại Giang, Tiểu Thảo mới mấy tuổi? Cho dù vừa mới sinh ra đã bắt đầu học y cũng không thể có y thuật cao minh như đại phu ở thị trấn? Đại phu nổi danh ở thị trấn còn hết cách, mời con bé tới đây thì được nước non gì chứ?” Đại tỷ của Dư Giang không quá đồng ý với cách làm của tiểu đệ.Dư Giang xoa xoa đôi mắt cay xè, nhìn đại tỷ nói: “Đại tỷ, mấy năm nay tỷ không ở thôn Đông Sơn, nên không biết bản lĩnh của cô cháu gái này.
Ngay cả Quận vương gia, lần trước bị thương ở cánh tay cũng mời Tiểu Thảo đến chữa trị đấy.
Còn có Tĩnh Vương phi, cũng mời Tiểu Thảo tới làm dược thiện cho bà ấy điều dưỡng thân mình.
Hơn nữa, nếu không đi mời con bé, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cha bệnh càng nặng thêm sao?”Đại tỷ Dư gia không còn lời nào gì để nói.
Đúng vậy, đại phu thị trấn cũng đã nói không thể chữa khỏi cho cha nàng, bảo hãy chuẩn bị hậu sự đi.
Để Tiểu Thảo tới nhìn xem, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng nhỉ?Tiểu Thảo nhận được tin, dường như là chạy vội tới đây.
Dư Giang đeo hòm thuốc của nàng, sau khi hai người vào nhà, thở dốc mãi mới bình thường được.Nhìn dáng vẻ đại gia gia bệnh nặng, trong lòng Dư Tiểu Thảo rất lo lắng.
Khi vừa mới xuyên không tới đây, đại gia gia còn đối xử với nàng tốt hơn cả ông nội ruột, chống lưng cho cả nhà nàng, còn không chút do dự cho nhà nàng mượn tất cả số tiền trong nhà để cho nàng đi khám bệnh.
Sau khi tách ra ở riêng, cả nhà đại gia gia cũng thường xuyên giúp một tay khi nhà nàng quá bận rộn lo liệu không hết việc.
Quan hệ giữa hai nhà dường như thân thiết như một.Một ông lão hiền lành lại lương thiện như vậy, nàng nhất định phải làm tất cả những gì có thể để cứu được ông ấy! Dư Tiểu Thảo bắt mạch cho đại gia gia, phát hiện tình hình của ông không mấy lạc quan.
Nàng lấy ra một chiếc bình sứ tinh mỹ từ trong hòm thuốc, để tam đường thúc Dư Giang mở khớp hàm của đại gia gia, sau đó nhỏ vào trong miệng ông hai giọt nước linh thạch.Thấy mọi người rất tò mò với chiếc bình sứ trong tay mình, nàng liền giải thích nói: “Đây là nước thuốc trị phong hàn cháu tinh luyện từ hơn hai mươi loại dược liệu từ lần trước khi ông nội cháu bị bệnh nặng, có hiệu quả hay không, nhìn ông nội cháu là biết!”Nàng lại bảo người múc một chậu nước ấm, nhỏ vài giọt nước linh thạch vào, sau đó dặn tam đường thúc lau thân thể cho đại gia gia: “Bệnh tình của đại gia gia nghiêm trọng hơn so với ông nội cháu lúc đó rất nhiều, chẳng những phải uống thuốc, mà còn phải tác động bên ngoài! Dùng nước ấm lau rửa thân thể có thể giúp thân thể con người tản nhiệt.
Đại gia gia bây giờ sốt cao không hạ, nếu còn không hạ sốt nhanh sẽ bị sốt nghiêm trọng mất!”Nói xong, Dư Tiểu Thảo ra khỏi phòng, lấy dược liệu đã được linh khí của Bổ Thiên Thạch thấm vào từ trong hòm thuốc, phối chế ra mấy thang thuốc, sau đó tự mình đi sắc thuốc.
Trong quá trình sắc thuốc, nhân lúc người khác không chú ý, nàng lại nhỏ vào thêm một giọt nước linh thạch.Dư Giang và đại ca Dư Khê ở trong phòng, cẩn thận lau cơ thể của phụ thân rất nhiều lần.
Chẳng mấy chốc nước linh thạch đã phát huy tác dụng, nhiệt độ cơ thể của Dư Lập Xuân dần hạ xuống.
Khi thuốc vừa mới sắc xong, người đã tỉnh lại.
Cả nhà đều mùng mừng thở phào nhẹ nhõm.Dư Lập Xuân uống thuốc xong, nói vài câu với đệ đệ và con cháu rồi lại nặng nề thiếp đi.
Dư Tiểu Thảo vừa thu dọn hòm thuốc, vừa nói: “Thuốc cháu kê đó một ngày ba lần, uống liền ba ngày, sau đó cháu sẽ tới khám lại cho đại gia gia.
Hai ngày này để đại gia gia nghỉ ngơi nhiều thêm, chẳng mấy chốc là có thể đi dạo quanh thôn cùng ông nội cháu thôi!”Vợ Dư Giang thấy thuốc của Tiểu Thảo rất có hiệu quả, liền giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, nước mắt doanh tròng nói: “Tiểu Thảo, cháu mau xem giúp khuê nữ của ta đi, nó cũng đã bị bệnh mấy ngày rồi...”Dư Tiểu Thảo đi theo tam đường thẩm vào tây phòng, bên trong có một đứa bé nhỏ yếu gầy ốm đang ngủ, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng còn họ khan một trận kịch liệt.
Có lẽ là khó chịu nên lại khóc oe oe, âm thanh rất khẽ, chỉ nức nở giống mèo kêu.Vợ Dư Giang ôm con gái lên, nhẹ nhàng vỗ về.
Hốc mắt Dư Giang lại nóng lên, hỏi: “Tiểu Thảo, Ny Nhi có thể uống được bình thuốc kia của cháu không? Mới chỉ mấy ngày mà Ny Nhi đã gầy đến không còn hình người, thuốc cũng đã uống rồi mà cứ nôn ra, vừa ho khan là đã trớ ra hết cả thuốc và cháo rồi.” Dù sao cũng là cốt nhục của mình, Dư Giang nói năng có hơi lộn xộn.Dư Tiểu Thảo xem xét bệnh tình của tiểu đường muội, gật gật đầu nói: “Bệnh của Ny Nhi cũng do bị nhiễm lạnh, dùng nước thuốc cũng coi như đúng bệnh.
Tam đường thúc, thúc đi rót một cốc nước ấm tới đây đi!”Sau khi nước ấm được bưng tới, Dư Tiểu Thảo nhỏ nửa giọt nước linh thạch vào, để tam đường thẩm bón cho Ny Nhi uống, sau đó giải thích nói: “Ny Nhi quá nhỏ, liều lượng nước thuốc không thể quá nhiều.
Quá nhiều sẽ có hại! Ny Nhi ho khan rất nghiêm trọng, lát nữa trở về cháu sẽ điều chế chút nước đường trị ho.
Thứ đó hương vị ngọt ngào, thích hợp cho trẻ nhỏ uống.”Vợ Dư Giang do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Không cần uống thuốc sao?”Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Thuốc bình thường rất đắng, trẻ con sẽ không muốn uống, cố bón hết cũng sẽ nôn ra thôi.
Nước đường cháu nói thật ra chính là một loại thuốc, chẳng qua có bỏ thêm đường luyện mật nên hương vị ngọt ngào mà thôi, dược hiệu cũng rất không tồi!”Trở về từ nhà đại gia gia, Dư Tiểu Thảo liền bắt đầu bắt tay phối chế nước đường.
Loại nước đường này chẳng những có công hiệu trị ho mà còn có thể trị phong hàn cảm cúm nhẹ, bên trong có nhỏ thêm nước linh thạch, có thể phát huy công hiệu gấp đôi.
Trong thôn có không ít trẻ con bị bệnh, Dư Tiểu Thảo đã phối chế khá nhiều, tránh để có người biết tin tới xin thuốc lại phải phiền toái thêm một lần nữa.Ban đêm, Tiểu Thảo dường như một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau nước đường đã được đưa đến nhà đại gia gia.
Đại gia gia đã hạ sốt hoàn toàn, lúc này đang dựa vào chăn nói chuyện với người nhà, nghe nói buổi sáng khẩu vị không tồi, còn ăn được hai bát cháo nữa.
Thấy Dư Tiểu Thảo đi vào, mọi người sôi nổi khen y thuật của nàng cao minh, biểu đạt lòng biết ơn chân thành đối với nàng.Dư Tiểu Thảo khám mạch cho đại gia gia, cười nói: “Đại gia gia, chỉ uống vài thang thuốc nữa là bệnh của ngài sẽ khỏi hẳn thôi.
Mấy ngày này ông phải nghỉ ngơi thật tốt, ông nội cháu còn chờ tìm ngài chơi cờ đấy!”“Chỉ bằng tài chơi cờ dở tệ của ông nội con, ông chơi với nó chẳng thú vị gì cả! Tiểu Thảo, lần này ít nhiều cũng có con, nếu không bộ xương già này của ông cũng không kiên trì được nữa rồi...” Sau cơn bệnh này, Dư Lập Xuân dường như già đi mấy tuổi, nói chuyện uể oải nhưng tinh thần lại tốt lên rất nhiều.Dư Tiểu Thảo chặn lại nói: “Xem ngài nói kìa! Đại gia gia, ngài cát nhân thiên tướng (người tốt sẽ được trời giúp đỡ), lần này trông có vẻ hung hiểm nhưng cuối cùng vẫn chuyển nguy thành an.
Ngài nghỉ ngơi đi, cháu đi xem Ny Nhi.”“Ny Nhi sao rồi? Bị bệnh à? Có nặng lắm không?” Dư Lập Xuân bệnh nặng, người nhà không dám nói tin Ny Nhi bị bệnh cho ông, bởi vậy bây giờ ông còn chưa biết cháu gái nhỏ bị őm!Dư Tiểu Thảo thấy thế, vội vàng an ủi nói: “Đại gia gia, ngài đừng gấp.
Ny Nhi không sao cả, chỉ là hai ngày nay hơi ho khan, cháu đã phối chế và đưa nước đường trị ho cho con bé rồi, trẻ con rất thích uống lại có hiệu quả cao.
Yên tâm đi, có cháu ở đây, ngày mai Ny Nhi có thể gọi ngài gia gia rồi!”Dư Lập Xuân vừa nghe chỉ là ho khan mà thôi, trái tim cũng thả lỏng hơn vài phần.
Nghe vậy, ông ấy cười nói: “Con ấy nha đầu này, còn rất biết an ủi người khác.
Nhưng tiểu đường muội của con còn chưa tới tuổi biết nói, đến cha mẹ còn chưa gọi được nói gì tới chuyện gọi gia gia?”Có đứa bé biết nói rất sớm, có đứa lại biết nói muộn, Ny Nhi đã hơn một tuổi mà còn chưa mở miệng gọi người đâu.
Dư Tiểu Thảo ngại ngùng, sờ sờ cái mũi, ảo não từ biệt đại gia gia, sau đó tới tây phòng.Lúc này, Ny Nhi đang tỉnh, yếu ớt ghé vào trong lòng n.g.ự.c vợ Dư Giang, nhìn thấy Dư Tiểu Thảo đi vào, chớp chớp đôi mắt, vùi đầu vào trong lòng n.g.ự.c mẹ mình không chịu ra.“Ấy! Ny Nhi nhà chúng ta xấu hổ kìa!” Dư Tiểu Thảo nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé nhếch m.ô.n.g rúc vào trong lòng n.g.ự.c tam đường thẩm, cười trêu ghẹo một câu.Sau đó, nàng lại nói với tam đường thẩm: “Ny Nhi trông tinh thần cũng không tệ lắm, đêm qua có còn sốt nữa không? Đã đỡ ho khan chưa ạ?”Khuôn mặt vợ Dư Giang cuối cùng cũng có vài phần ý cười, nàng ấy nhìn Tiểu Thảo đầy cảm kích, nói: “Tối hôm qua Ny Nhi ngủ rất ngoan, cả đêm không hề có động tĩnh gì.
Nửa đêm ta có sờ lưng nó, đã chảy mồ hôi được rồi.
Ta dựa theo lời dặn của cháu, dùng nước ấm lau mình cho con bé, rồi thay quần áo sạch sẽ.
Cả đêm nó không hề họ khan nữa, cũng chưa nên lần nào.
Tiểu Thảo, cháu kê thuốc còn lợi hại hơn đại phu ở thị trấn.
Tam đường thúc của cháu không biết mời đến hạng lang băm gì, còn nói gì mà Ny Nhi nhà chúng ta không ổn rồi!"Hiệu thuốc ở thị trấn tiện tay cũng tìm ra được một người có y thuật cao minh hơn kẻ gà mờ như nàng.
Nghe tam đường thẩm khen xong, Dư Tiểu Thảo có chút chột dạ, hắng hắng giọng một chút, nói: “Mỗi người có chuyên môn riêng, có lẽ người ta không quá am hiểu về chứng bệnh của Ny Nhi! Tam đường thẩm, trình tự phối chế thuốc kia của cháu tương đối phức tạp, sau khi cho gia gia và Ny Nhi dùng, cũng không còn lại bao nhiêu.
Mong người đừng truyền ra bên ngoài.”Tam đường thẩm nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Ta hiểu! Đây là bài thuốc bí truyền của chau, ngày thường cất giấu còn không kịp nữa, sao có thể công khai truyền ra bên ngoài chứ?”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận