Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ

Chương 661


Tiệc sinh nhật của Tiểu Thạch Đầu vốn định tổ chức trước kỳ thi mùa xuân, người nhà tụ họp với nhau vui vẻ nói cười để cậu cảm thấy thả lỏng hơn. Tránh tình trạng căng thẳng trước khi thi, ảnh hưởng đến kết quả!
Kế hoạch của Tiểu Thảo vốn chỉ mời cả nhà Triệu gia gia, nhà mẹ nuôi, mấy chị em thân thiết, sư phụ Viên đại nho của Tiểu Thạch Đầu và mấy người bạn tốt của cậu. Nhưng sai lầm duy nhất của nàng là tính thiếu việc, tổ chức tiệc ở Dược thiện phường.
Nhã gian trong Dược thiện phường vốn phải đặt trước một tuần mới dùng được. Tiểu Thảo tính sơ số người rồi để dành ba phòng. Người nhà, Triệu gia, nhà cha nuôi một phòng; nàng, Chu Tuấn Dương sẽ tiếp đón mấy chị em tốt và chồng bọn họ; Tiểu Thạch Đầu, bạn học và thầy giáo của cậu ở một phòng, vị trí dư dả.
Ai ngờ rằng tin tức này truyền ra từ Quốc tử giám, bây giờ chỉ tính riêng nhóm thầy giáo thôi đã tốn thêm một bàn, những học sinh nhận được thiệp mời chiếm thêm một bàn, chen chúc chật cả nhã gian, lại còn vài người chẳng mấy thân thiết với Tiểu Thạch Đầu không mời mà đến, chiếm thêm một bàn.
Không biết vì sao tin tức Dư gia tổ chức tiệc ở Dược thiện phường truyền đến tai Thái thượng hoàng và mấy Vương gia! Thôi rồi, mấy người đam mê đồ ăn ngon này đều mang quà đến ké một chân. Còn có mấy nhà quan hệ thân thiết với Phòng gia đều không mời mà đến tụ tập tại Dư phủ. Chuyện này khiến Dư gia và Phòng gia trở tay không kịp.
Cũng may trước đó Tiểu Thảo đã thu hồi lại hết các nhã gian trong Dược thiện phường, nếu không bữa tiệc này sẽ không tổ chức được mất!
Sinh nhật của em trai chủ tử lại có nhiều người đến như vậy khiến nhóm dược thiện sư càng thêm cố gắng nấu ăn, mỗi món đều cố gắng nấu đến mức hoàn mỹ nhất. Bữa cơm này khiến mấy người ăn hàng kia vô cùng hài lòng, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ. Trước khi ra về mỗi người còn cầm theo một hộp điểm tâm làm quà đáp lễ. Đừng xem thường hộp điểm tâm này, ở trong cửa hàng bánh ngọt Dư Ký kiểu Tây, một hộp điểm tâm nho nhỏ này không tốn mấy chục lượng bạc là không mua đến tay được đâu!
Điểm tâm kiểu Tây dù là ở Kinh thành hay toàn Đại Minh đều là có một không hai. Cửa hàng bán điểm tâm truyền thống lâu đời như Đạo Hương thôn rất vui mừng vì tạm thời thì “Dư Ký” còn chưa bán điểm tâm Trung Hoa, nếu không bọn họ thật không còn đường sống.
Chưởng quỹ của Đạo Hương thôn từng khéo léo hỏi thăm Dương Liễu rằng Dư Ký có ý muốn với tay đến điểm tâm Trung Hoa truyền thống hay không. Sau đó Tiểu Thảo đã cho bọn họ một quyết định rất yên tâm- trong vòng hai mươi năm tới chỉ bán điểm tâm kiểu Tây khiến các cửa hàng lâu đời thở phào nhẹ nhõm. Trong vòng hai mươi năm có thể xảy ra rất nhiều thay đổi, chuyện hai mươi năm sau ai mà biết được thế nào!
Từ sau khi tiệc sinh nhật qua đi, Tiểu Thạch Đầu phát hiện nhân duyên của mình tốt đến bất ngờ. Ở trong Quốc tử giám, dù là thầy giáo hay học sinh thấy cậu đều mỉm cười thân thiện, còn có một vài người tự cho là thân thiết đến nói chuyện với cậu mấy câu! Lúc các học sinh biện luận, rất nhiều người đều tìm cậu cọ xát tư tưởng, khiến cậu thu hoạch được rất nhiều. Ở trong Quốc tử giám, cậu trưởng thành hơn rất nhiều.
Lúc Viên Tử Niên kiểm tra đồ đệ nhỏ của mình phát hiện tư tưởng của cậu càng thêm trưởng thành, văn chương càng tinh chuẩn hơn. Nếu nói trước khi đến Quốc tử giám Dư Phàm chỉ là một con chim ưng non mới dời tổ, vô cùng bốc đồng non nớt thì này cậu đã trở thành chú chim ưng mạnh mẽ có thể sải cánh bay khắp nơi, có tấm lòng rộng lớn, có tầm nhìn sâu rộng, chỉ chờ cơ hội một bước lên trời. Viên đại nho ở bên ngoài không bộc lộ gì cả, vừa về nhà là bắt đầu khoe khoang với con trai.
Viên tể tướng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Đúng rồi! Là cha nhận đồ đệ giỏi! Có khả năng thi đỗ Trạng nguyên! Có hy vọng sáng tạo ra thần thoại thi đỗ cả Tam Nguyên! Mà việc này liên quan gì đến ông? Vì đồ đệ giỏi của cha, vì sư đệ của ông, ngay cả chức chủ khảo ông cũng từ chối không làm, đừng đến trước mặt ông khoe khoang nữa được không? Lão cha già, có phải cha quên mất năm sau cháu cha cũng sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân rồi không? Trong mắt cha trong lòng cha chỉ có đồ đệ bảo bối, vậy còn cháu cha thì sao? Con cha thì sao? Cũng may con trai ông giống tính ông, không thích hơn thua. Mỗi ngày đều rất trình tự đến Quốc tử giám học rồi về nhà tập trung ôn tập, làm bài tập, thỉnh thoảng thì luận bàn một lát với thiên tài nhỏ Dư Phàm. Cần cù bù thông minh, ông tin tưởng con trai mình có thể làm nên chuyện lớn trong kỳ thi mùa xuân năm sau!
Cuộc sống cứ thế trôi qua, nháy mắt Kinh thành đã vào đông. Từ đầu mùa đông không khí trong Dư gia hình như có hơi khác những năm vừa rồi. Đây là cái Tết cuối cùng con gái nhỏ trải qua bên gia đình. Bắt đầu từ đầu tháng Chạp vợ chồng Dư Hải đã bận túi bụi, hai người muốn lưu lại những ký ức đẹp nhất cho con gái.
Lưu Tuệ Phương là chị dâu cũng đi cùng người Dư gia đến Kinh thành. Trước đây nhận lời mời của em chồng tương lai kiêm bạn thân, nàng ấy đã từng đến Kinh thành chơi một lần. Căn nhà của Dư gia ở Kinh thành có bố cục không khác mấy căn nhà ở thôn Đông Sơn, chỉ là đồ vật trang trí bên trong càng thêm tinh xảo đắt tiền mà thôi.
Sau khi Lưu Tuệ Phương đến Kinh thành thì đi theo mẹ chồng và mẹ nuôi của Tiểu Thảo, học cách quản lý mọi việc. Trong sinh nhật của Tiểu Thạch Đầu nàng ấy cũng học được rất nhiều, hơn nữa còn tiếp xúc với không ít phu nhân và khuê tú trong tầng lớp thượng lưu ở Kinh thành. Tuy cách cư xử còn hơi lúng túng nhưng cũng đang cải thiện dần dần. Trong khoảng thời gian chuẩn bị ăn Tết này, nàng ấy vẫn luôn giúp đỡ mẹ chồng nghiên cứu kĩ mọi việc, thỉnh thoảng còn đưa ra vài ý kiến có ích.
Lưu Tuệ Phương lớn lên cùng Tiểu Thảo, tận mắt thấy quá trình phất lên của Dư gia. Nàng ấy biết rõ sự quật khởi của Dư gia có công lao vô cùng to lớn của Tiểu Thảo. Có thể nói, không có Tiểu Thảo sẽ không có Dư gia ngày hôm nay.
Sau khi gả đến Dư gia, chồng nàng ấy không chỉ nhắc lại một lần việc tất cả sản nghiệp trong Kinh thành đều là tâm huyết của Tiểu Thảo, người làm anh cả như hắn không giúp được gì đương nhiên sẽ không mặt dày phân chia sản nghiệp với nàng. Nói nghiêm túc thì gia sản của Dư gia ở Đường Cổ cũng là do nàng tạo nền móng. Nông trường gây giống của Đường Cổ, căn cứ trồng rau quả, còn có những cửa hàng đang làm ăn phát đạt kia nữa, chỗ nào không có công lao của nàng?
Hắn là con trai cả, nhất định phải ở lại Đường Cổ trông coi tổ trạch và cơ nghiệp của Dư gia. Kinh thành có sầm uất đến đâu, có nhiều cơ hội kiếm tiền đến đâu hắn cũng không màng. Phải biết tự lượng sức mình, Dư Hàng biết rất rõ bản thân mình có thể làm đến đâu.
Hắn sợ một khi liên quan đến tiền bạc và lợi ích lòng người sẽ thay đổi nên thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở vợ mình. Lưu Tuệ Phương đương nhiên biết giá trị của những sản nghiệp mang tên “Dư Ký” trong Kinh thành, mỗi một cái đều là ngày ngày hốt bạc.
Nhưng vậy thì đã sao? Không có thân phận Quận chúa, không được Hoàng thượng cưng chiều như Tiểu Thảo, sản nghiệp như vậy để nàng ấy quản lý nàng ấy có thể giữ vững đến khi nào? Không nói khoa trương chứ trên đường phố của Kinh thành, cầm gậy đánh bừa cũng có thể đánh trúng hậu duệ quý tộc. Sản nghiệp kiếm ra tiền như vậy sao mà không khiến người khác đỏ mắt ghen ghét? Còn không phải Tiểu Thảo có chỗ dựa vững chắc nên mới luôn yên ổn không xảy ra chuyện gì sao? Đổi lại là người khác thử xem?
Hơn nữa, làm người phải biết thỏa mãn. Lưu Tuệ Phương rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Khi nàng ấy còn bé cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì, những ngày bữa đói bữa no, có khi ngay cả bánh từ lương thực phụ cũng không có mà ăn, nàng còn nhớ rất rõ. Nếu không nhờ có Tiểu Thảo, cha nàng ấy- trụ cột của gia đình đã sớm mất mạng vào mùa đông năm đó. Không có Dư gia dẫn dắt, gà vịt nhà nuôi chưa chắc có thể tìm được hứng tiêu thụ..
Bây giờ, trong ánh mắt hâm mộ của các chị em trong thôn, nàng ấy gả cho con trai trưởng của Dư gia, sống cuộc sống sung túc đủ đầy. Nàng ấy cần gì phải lo sợ không đâu, sợ bị tham lam che mờ hai mắt đây?
Cho nên khi bà bà cầm tờ giấy ghi của hồi môn của Tiểu Thảo, gọi người một nhà đến phòng bà ấy bàn bạc về chuyện này, nhìn tờ giấy thật dài những hàng chữ kia nàng vẫn có thể trấn định như không.
“Mẹ, xưởng ủ rượu này con để lại cho đại ca, gạch bỏ đi! Xưởng mứt và đồ hộp là để lại cho Tiểu Liên! Trang viên này mới mua, bên trong trồng toàn rau quả trái mùa, còn có kho đông lạnh to để cho tiểu đệ... còn nữa, cái này, cái này... cũng gạch tên đi!”
Dư Tiểu Thảo thấy tất cả sản nghiệp trong Kinh thành của mình đều viết lên tờ giấy này, còn có vài món đồ tốt mà Dư gia kiếm được trong mấy năm nay, tài vật trong kho tích trữ của Dư gia chắc cũng cho hết vào của hồi môn. Nàng rất cảm động, nhưng cũng dở khóc dở cười. Cha mẹ cũng thật là, đưa hết của cải làm của hồi môn cho nàng, vậy sau này bọn họ sống kiểu gì?
Liễu thị nhận lại tờ giấy từ trong tay nàng, nhưng lại không như nàng nghĩ gạch bỏ cái gì mà là suy nghĩ trong chốc lát rồi lại thêm thêm mấy món đồ quý giá nữa.
“Đồ trang sức gì đó ngày mai chúng ta đến mấy cửa hàng vàng bạc nổi tiếng trong Kinh thành xem thử có mẫu mã nào mới lạ độc đáo không mua thêm cho Thảo Nhi một ít. Quần áo bốn mùa đặt trước ở Tú phường Linh Lung mấy ngày này có thể lấy rồi chứ? À, đúng rồi! Hình như tiệm vải Trân Lung mới nhập thêm một ít lụa mới, mẹ nuôi con nói để họ để lại một ít lụa thêu vân cẩm..” Liễu thị lải nhải rất nhiều để con trai nhỏ nhớ kĩ từng thứ một, tránh cho đầu năm quá bận lại quên mất.
“Mẹ! Mẹ có nghe con nói không thế?” Dư Tiểu Thảo bị bỏ lơ rất lâu, bất đắc dĩ lên tiếng lần nữa.
Liễu thị ngước mắt nhìn nàng than nhẹ: “Những sản nghiệp kia đều do con vất vả sáng lập nên, tuy rằng đều ghi tên Dư Ký nhưng trong Kinh thành ai mà không biết đó đều là sản nghiệp của Kim An Quận chúa? Con có ý tốt, muốn tăng thêm thu nhập cho huynh tỷ đệ con nhưng nếu bọn nó nhận thì người khác sẽ nghĩ bọn nó thế nào? Nhất là đệ đệ con, tương lai nó muốn vào triều làm quan, đồng liêu nó có còn coi trọng nó không?”
Dư Hải cũng phụ họa: “Con đừng lo cho chúng ta! Nhớ năm đó con còn nhỏ tuổi đã phải gánh trách nhiệm nuôi gia đình, trong lòng cha cảm thấy rất áy náy. Chớp mắt đã đến lúc con xuất giá rồi, tình hình gia đình bây giờ cũng khác một trời một vực so với năm đó. Mấy đứa các con quan hệ thân thiết, sau khi mỗi người có gia đình riêng đều phải dựa vào sức mình làm ăn kiếm sống, sao có thể mãi dựa dẫm vào người khác được? Nghe cha mẹ, sản nghiệp trong Kinh thành, ngoài căn nhà này ra, con mang đi hết!!”
“Nhị tỷ, Dư gia có đệ và đại ca rồi! Tỷ chỉ cần lo sống cuộc sống gia đình vui vẻ thoải mái của tỷ. Nếu Húc vương chọc giận tỷ tỷ cứ về nhà mẹ ở, Dư phủ luôn mở rộng cửa chào đón tỷ trở về.” Cậu còn chưa nói hết đã bị cốc hai cái vào trán.
“Tiểu tử thối, sao con không nói mấy câu dễ nghe hả?” Vợ chồng Dư Hải thu tay lại, trừng mắt nhìn con mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận