Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ

Chương 66


Liễu thị ngượng ngùng nói: “Tiểu Hàm, nơi này cũng không có bao nhiêu, đã có Chu thẩm giúp đỡ rồi, không nên làm phiền cháu…”
“Thẩm, lời này của người thật chỉ dành cho người ngoài. Ta với Tiểu Thảo, Tiểu Thạch Đầu thân thiết như huynh muội, huynh đệ ruột thịt. Người một nhà chúng ta không nói hai lời, về sau có chuyện gì, người cứ việc mở lời!”
Tiểu Thạch Đầu cao hứng không thôi, trên mặt giữ nụ cười thật tươi: “Hàm ca ca, về sau hai nhà chúng ta sẽ ở gần nhau, lui tới cũng sẽ thuận tiện hơn trước! Trước kia thường xuyên ăn đồ ăn nhà huynh, sau này huynh cũng tới nếm thử tay nghề của nhị tỷ đệ! Nhị tỷ đệ nấu cơm rất ngon, làm mì bột đậu còn thơm hơn bột mì nữa!”
“Được thôi! Vậy về sau ta lại có lộc ăn rồi!” Triệu Hàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn bóng dáng Tiểu Thảo một cái, lại cúi đầu cắt cỏ dại.
Có lẽ do nguyên nhân ra ở riêng, Tiểu Thạch Đầu cuối cùng cũng bộc lộ ra vẻ hoạt bát như của một đứa trẻ, ríu rít nói chuyện không ngừng, tuy vậy vẫn không chậm trễ việc cậu bé cần phải làm, lưỡi hái nhỏ trong tay cậu quơ không ngừng.
Tiểu Bào Tử bên cạnh cậu bé dường như cũng lây tâm tình hưng phấn của cậu, nhảy tới nhảy lui trong bụi cỏ, thỉnh thoảng lại cúi đầu gặm hết một cây cỏ dại, ngậm đén đến bên cạnh Tiểu Thảo như đang hiến vất quý, như cầu được âu yếm cầu được khen thưởng.
Bên kia, Liễu thị và Phương thị tự nhiên cũng không nhàn rỗi, vừa làm việc vừa trò chuyện gì đó.
Nhìn phòng ốc rách nát, Phương thị không nhịn được nói: “Dư thẩm cũng thật là, Đại Hải huynh đệ kiếm nhiều tiền bạc cho nhà như vậy, lại chỉ chia cho các muội hai lượng. Hai lượng bạc có thể làm gì chứ, sửa nhà cũng không đủ nữa! Mộ Vân muội muội, nếu tiền không đủ, cứ việc mở miệng, nhiều không có, ba năm lượng nhà ta vẫn có thể lấy ra. Trời còn lạnh nữa, thế nào cũng phải sửa nhà trước tiên.”
Liễu Mộ Vân cảm động ướt hốc mắt, mượn việc cắt cỏ để che dấu cảm xúc của mình, thấp giọng nói: “Đại tẩu, cảm ơn trước năm mới…”
“Cảm ơn cái gì chứ, về sau chúng ta chính là hàng xóm, bà con xa không bằng láng giềng gần, có việc gì cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng!” Phương thị nhanh nhẹn dùng lưỡi hái cắt cỏ sát mặt đất, vừa tìm thấy một việc mình có thể làm.
Người ở nhà phía tây mở cửa sau đuổi một đám vịt chạy nhanh ra hồ nước, nhìn thấy động tĩnh bên này, đến gần ngó qua một chút, nói: “Ấy! Là vợ Đại Hải à! Thật sự muốn dọn đến đây? Ai ui, Dư đại thúc Dư đại thẩm cũng quá nhẫn tâm, căn nhà cũ nát này người làm sao có thể ở…”
Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ có xương gò má cao môi mỏng, lời này sao càng nghe càng có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa chứ?
“Đừng để ý tới nàng ta! Cái miệng này của Mao thị, nếu muội thật sự so đo với nàng ta, đang sống sờ sờ cũng có thể tức chết. Cứ coi như tiếng chim sẻ kêu đi là được!” Trong vòng phạm vi hai dặm quanh đây, có hai nhà là nhà họ Chu và nhà họ Tiền. Nhà họ Chu nuôi gà, nhà họ Tiền nuôi vịt, trứng gà và gà sống hiển nhiên có nguồn tiêu thụ tốt hơn so với vịt của nhà họ Tiền. Con dâu nhà họ Tiền Mao thị, miệng lại như cửa không đóng, thấy Phương thị luôn tuôn ra một đống lời chua ngoa.
Lúc mới bắt đầu, Phương thị còn đáp trả vài câu. Sau đó, hai nhà quen biết hơn, biết con người Mao thị này cũng không có khuyết điểm gì lớn ngoài việc mở miệng không thể không đắc tội người. Những cô dâu trong thôn cơ hồ đều bị nàng ta đắc tội hết, ngay cả Phương thị láng giềng bên cạnh cũng không thèm so đo cùng.
Mao thị kia tựa hồ cũng ý thức được tật xấu nói chuyện không dễ nghe của mình, vội bồi thêm một câu: “Sửa nhà cần nhiều người, tới nhà của ta nói một tiếng, lão Tiền nhà ta cái khác không có, chỉ có sức lực. Về sau đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau cũng là điều nên làm. Các ngươi cứ làm việc, ta phải đến bến tàu xem có còn bán cá hay không, mua một con về cho Văn Nhi nhà ta bồi bổ một chút…”
Phương thị nhỏ giọng nói: “Con trai lớn của Mao thị, lên trấn trên đọc sách, nghe nói học cũng không tệ lắm. Nàng ta chỉ cần nắm được cơ hội một lần sẽ lấy ra khoe khoang một lần, lần này, hôm nay Tiền Văn nghỉ trở về tắm gội, cũng muốn lấy ra nói một câu.”
“Ta biết, ta biết! Tiền Văn ca ca rất lợi hại, lần trước thi còn xếp thứ nhất đó!” Tiểu Thạch Đầu nói một câu, sau đó trở về bên cạnh Triệu Hàm, giống như một con sâu theo đuôi ở phía sau hắn đổi tới đổi lui.
Liễu thị nhìn con trai rõ ràng hoạt bát hơn rất nhiều, dịu dàng cười cười, nói: “Con gái là bảo bối ở trong lòng cha mẹ, con trai ở trong mắt mẹ mình đều ưu tú nhất.”
Phương thị suy nghĩ một chút, cũng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Tuy rằng Hoa Nhi nhà ta không phải người có thiên phú học tập, nhưng còn tuổi nhỏ đã biết giúp đỡ cha nó đi khắp hang cùng ngõ hẻm, không cảm thấy khổ ngược lại còn thích thú. Hơn một trăm con gà trong nhà, có hai nha đầu, ta cơ hồ không cần hỏi đến…”
Liễu thị liếc mắt nhìn hai con gái đang vùi đầu dọn dẹp cỏ dại một cái, đáy mắt toát ra ý cười nhàn nhạt, nói: “Con của chúng ta đều hiểu chuyện…”
Dư Tiểu Thảo quay đầu lại cười nói: “Mẹ, Chu thẩm, hai người nhỏ giọng một chút, cẩn thận để người khác nghe thấy, nói các người đang lão Vương bán dưa(1) đó!”
(1) “Lão Vương bán dưa”: Ẩn dụ chỉ tự khen đồ hàng hóa của mình tốt.
Liễu thị và Phương thị đều cười nhìn về phía nàng, Phương thị nói: “Ở riêng như vậy tốt lắm, Tiểu Thảo tính tình cũng hoạt bát, còn biết trêu ghẹo chúng ta nữa.”
Liễu thị gật gật đầu, nói: “Thân thể Thảo Nhi cũng tốt, người cũng sáng sủa hơn không ít. Người làm mẹ như ta, cũng yên tâm hơn rồi. Nếu chân của cha con bé có thể tốt hơn…”
“Sẽ, sẽ! Người tốt sẽ có kết quả tốt, chân của Đại Hải huynh đệ nhất định có thể trị khỏi!” Chân Dư Hải bị thương, Phương thị cũng nghe qua, vội vàng an ủi.
“Nhị tỷ, nhị tỷ! Xem, đệ và Tiểu Vũ ca tìm được trứng gà rừng ở bụi cây này, có ba quả đó! Để đại tỷ nấu, cha, mẹ và nhị tỷ mỗi người một quả!”
Khi mọi người sắp dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại ở tiền viện hậu viện, Tiểu Thạch Đầu bị Tiền Vũ ở cách vách gọi đi ra ngoài, không biết chui từ chỗ nào ra, trên đầu còn dính cỏ xanh, giơ trứng gà rừng trong tay ra, trên mặt cười như nở hoa.
Nhị nha đầu San Hô nhà họ Chu cố ý chọc cậu bé nói: “Bắt đại tỷ đệ nấu giúp, lại không cho nàng một phần. Tiểu Thạch Đầu, đệ không sợ Tiểu Liên nói đệ thiên vị sao?”
Tiểu Thạch Đầu liếc mắt nhìn Tiểu Liên một cái, cười hì hì nói: “Đại tỷ sẽ không đâu! Cha bị thương, thân thể của mẹ và nhị tỷ không tốt, nếu đại tỷ có thứ tốt, cũng sẽ phần bọn họ ăn trước.”
Phương thị sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, cười nói: “Mộ Vân muội, đứa con trai này của muội thật hiểu chuyện. Chúng ta nha, không cần hâm mộ người khác, sống tốt cuộc sống của mình mới là đúng.”
Ba quả trứng gà rừng này, ai cũng đều không muốn hưởng một mình, cuối cùng theo kiến nghị của Tiểu Thảo, làm thành canh trứng hoa, một nhà năm người cùng nhau vui vẻ uống một chén.
Lúc giữa trưa, bà ngoại Tiểu Thảo mang theo ba người cậu và mợ, vội vàng chạy xe bò, mang đến cho bọn họ một xe đầy đồ dùng sinh hoạt. Lớn đến bàn ghế, nhỏ đến nồi chén gáo chậu, có thứ mới, có thứ trong nhà đang dùng.
Lúc Dư Hải mới vừa bị thương, bà ngoại nhà họ Liễu đã tới nhà thăm, còn để lại hai lượng bạc, để con gái mua thêm chút đồ bồi bổ cho cháu ngoại. Người nhà họ Liễu mới vừa đi, hai lượng bạc này đã bị Trương thị cướp đi rồi, nói là muốn lấy cho Dư Hải chữa bệnh.
Bà ngoại Diêu thị của Tiểu Thảo thấy con gái và cháu gái ngoại khí sắc tốt hơn rất nhiều, nỗi lo trong lòng cũng giảm hơn phân nửa. Bà ôm Thạch Đầu vào trong ngực, nghẹn ngào nói với Liễu thị: “Ở riêng cũng tốt, ở riêng cũng tốt! Về sau ít nhất không cần chịu đựng sự tức giận của mẹ chồng con nữa.”
Liễu thị lau lau khóe mắt, cười nói: “Đúng vậy, cuộc sống về sau có thể sẽ khổ một chút, nhưng lại có thể tự mình làm chủ nhà, không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần lo lắng con cái sẽ bị đánh chửi, dù chịu khổ cũng ngọt ngào.”
Nhà mẹ đẻ của Liễu thị ở bên kia núi, trong nhà chỉ có bốn mẫu ruộng cạn, cuộc sống cũng không quá dư dả. Liễu thị có hai người ca ca một người đệ đệ. Đại cữu Liễu Phái thân cường thể tráng, thời điểm nông nhàn thường xuyên ra ngoài làm việc vặt. Vợ của đại cữu Hàn thị bán hàng nhỏ ở bến tàu, công ở bến tàu một người kiếm hai ba đồng trợ cấp trong nhà.
Nhà của đại cữu chỉ có hai người con gái, con gái lớn Liễu Phi Oanh mười bốn tuổi, đã đính hôn, chỉ chờ đến tuổi cập kê sẽ gả đi. Con gái thứ Liễu Phi Yến lớn bằng đại ca Tiểu Thảo, hai nhà còn hay nói đùa muốn thân càng thêm thân nữa.
Nhị cữu Liễu Hán thật thà lại có khả năng, là một người giỏi giang trong việc mở đất, vài mẫu đất dưới sự thu thập của hắn và ông ngoại Thảo Nhi đã có sản lượng tốt hơn nhà khác vài phần. Mợ hai Hồ thị tuy tâm tư có chút nhỏ mọn nhưng cũng không có khuyết điểm gì lớn. Nàng ta bởi vì sinh hai trai một gái cho nên tự giác ngẩng cao hơn một cái đầu so với người chị dâu cả c.h.ế.t không có con trai nối dõi.
Tam cữu Liễu Hạo nhỏ nhất trong nhà, có thể nói được Liễu thị một tay nuôi lớn cho nên tình cảm giữa hắn và người tỷ tỷ này tương đối sâu sắc. Năm kia hắn mới vừa cưới vợ Biện thị, sinh ra một đứa con trai chưa tới một tuổi. Liễu Hạo đi theo thợ mộc trong thôn học nghề mộc kiếm sống, thường xuyên đi ra ngoài tìm việc về nghề mộc để kiếm chút tiền bạc. Mợ ba Biện thị là một người thêu giỏi, mỗi tháng cũng có thể bán chút đồ thêu.
Nhà họ Liễu không ở riêng, ba đứa con trai đều hiếu thuận, tiền kiếm được đều giao cả vào trong tay mẹ Diêu thị. Diêu thị không giống Trương thị, cầm lấy tiền bạc không bỏ ra chi tiêu, ngoại trừ ăn mặc dùng của người trong nhà, cũng thường thường cho con dâu một ít tiền tiêu vặt. Nhà họ Liễu ít đất người lại nhiều, cũng không có gì có thể kiếm được nhiều, mỗi năm cũng không tích cóp được mấy đồng.
Buổi tối hôm qua nghe nói con gái con rể ra ở riêng, nhà con gái đông con, tuổi đều nhỏ, chân con rể lại bị thương, ra ở riêng cũng chỉ được cho ba mẫu bờ cát và một căn nhà ba gian cũ nát. Người làm mẹ như Diêu thị này ngồi yên không nổi, sáng sớm đã thu thập đệm chăn chén bồn mấy ngày nay thường dùng, mượn xe bò chạy tới đây.
Nhà họ Liễu ở thôn Tây Sơn, tuy nói chỉ cách thôn Đông Sơn một ngọn núi, nếu đi bộ xuyên qua núi chỉ cần nửa canh giờ, nhưng nếu dùng chạy xe bò đến đây, cần phải vòng đến nơi rất xa, tốn thời gian nhiều gấp đôi.
Diêu thị mang theo con trai con dâu, trời chưa sáng đã bắt đầu đi đến nhà con gái, khó khăn lắm thời điểm giữa trưa mới đến đây, ngay cả cơm sáng cũng là lương khô mang theo ăn ở trên đường.
Nhìn thấy căn nhà nhà cũ nát đến mức nóc nhà cơ hồ cũng bị mất, Diêu thị vừa đau lòng vừa tức giận. Thông gia thật quá đáng, cũng chỉ kém không để con gái con rể bà tay không dọn ra ở riêng. Thật là có mẹ kế thì sẽ có cha kế! Bà rất rõ ràng Trương thị đanh đá xảo quyệt tính tình, dù tìm tới cửa cũng chỉ phí công.
Bà móc ra một túi tiền phình phình từ trong lòng ngực, nhét vào trong tay Liễu thị, nghẹn ngào nói: “Vân Tử, chỗ này của mẹ có mười lượng bạc, con cầm trước tu sửa nhà chút đi. Tốt nhất có thể sớm dọn ra một chút, miễn cho lại sinh nhiều chuyện. Ba mẫu đất kia, con cũng đừng lo lắng, năm nay trong nhà khoai lang đẻ nhiều một chút, đầu xuân để huynh đệ con đến đây trồng một ít…”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận