Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ

Chương 494


"Tình Nhi, con nghe mẹ nói. Chờ thêm một lát nữa được không, có lẽ Kim An Huyền chủ thật sự có thể trị hết bệnh đậu trên mặt con thì sao? Đồng ý với mẹ, đừng buông tha bất kỳ lần trị liệu nào được không?” Tả Thị lang phu nhân không muốn nhìn thấy con gái mới mười hai tuổi mà luôn chán chường nên cố gắng khuyên bảo nàng ta.
Thấy mẹ cố nén đau thương tận tình khuyên nhủ và an ủi mình, Vu Uyển Tình ngậm nước mắt chậm rãi gật đầu. Cho dù kết quả thế nào nàng ta cũng phải thử một lần, dù cuối cùng vẫn phải nhận lấy thất vọng, nàng ta cũng không muốn phụ nỗi khổ tâm của mẹ, những năm này mẹ nàng ta cũng sống không dễ dàng gì….
“Mẹ, mẹ đừng buồn, con sẽ không về! Mẹ cũng nói rồi, dù kết quả thế nào cũng phải kiên cường đối mặt. Con gái sẽ không trốn tránh, dù Kim An Huyền chủ không thể trị hết mặt cho con, vậy đó là số mạng của con.”
Làn da của Vu Uyển Tình mấy năm này khiến nàng ta chịu không ít khổ. Khi còn bé đã có khuôn mặt như vậy khiến những bạn nhỏ khác đều coi nàng ta như quái vật, rối rít né tránh chạy trốn, thậm chí có cả người bị dọa khóc. Nàng ta không những không có bạn chơi mà còn phải chịu đựng những lời chỉ trích từ cha mẹ của những đứa trẻ bị dọa khóc.
Nàng ta sợ cha mẹ không thích mình, không cần mình nên luôn cố gắng nghe lời cha mẹ, làm một đứa con gái ngoan. Cha mẹ cũng vì nàng ta mà đau đầu đến sớm bạc cả tóc. Cũng may cha mẹ nàng ta hết mực yêu thương, mười mấy năm qua chưa từng ngừng việc tìm kiếm cách chữa bệnh cho nàng ta, mẹ sợ nàng ta cô đơn nên thường xuyên làm bạn nói chuyện với nàng, thậm chí còn lạnh nhạt cả anh trai và cha…
Nàng ta quyết định nếu như lần này chữa trị không thành công thì nàng ta sẽ khuyên cha mẹ từ bỏ việc này, cứ mặc nàng ta cô độc cả đời với khuôn mặt này đi!
“Tình Nhi, Kim An Huyền chủ là người biết y thuật, nghe nói nàng có những phương thuốc chữa bệnh khó chữa, có lẽ mặt của con có thể chữa được thật thì sao?” Tả Thị lang phu nhân cẩn thận an ủi tâm lý con, rất sợ trong lòng con gái có áp lực. Đâu chỉ là con gái, trong lòng bà ta cũng rất áp lực. Lần lượt dấy lên hy vọng rồi lại bị thất vọng dập tắt, nội tâm kiên cường của bà ta còn không chịu nổi, huống chi là con gái? “Vu phu nhân, Vu tiểu thư, chủ tử của chúng ta đến!” Hạ Xuân vén lên bức rèm được xâu chuỗi từ san hô, bước vào. Theo sau nàng ấy là một tiểu cô nương mặc Kỳ trang màu đỏ, trạc tuổi Vu Uyển Tình.
Vu phu nhân nhìn chằm chằm về phía đó, tiểu cô nương có làn da trắng hồng mịn màng, nõn nà sáng bóng như trân châu, đôi mắt to sáng, trong đó chứa đầy ánh sáng tự tin khiến người khác không nhịn được tin tưởng nàng. Má lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, có vẻ vừa vui vẻ vừa đáng yêu. Đây chính là Kim An Huyền chủ? Là người có thể trồng được cây trồng cho sản lượng cao, phát minh ra lều lớn trồng rau, một mình tạo dựng nên “Hoa tưởng dung”? Đúng là khiến người khác không dám tin tưởng mà, trông nàng không khác đại gia khuê tú yếu đuối, cần được người khác bảo vệ mà là bao!
“Kim An Huyền chủ, mạo muội quấy rầy, xin hãy bỏ qua!” Dù đối phương có thể chữa khỏi mặt cho con gái hay không, lễ phép cần có vẫn phải có. Vu phu nhân hơi cúi người, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi. Vu Uyển Tình thì hơi uốn gối hành lễ, lui đến bên cạnh bà ta.
Dư Tiểu Thảo vừa vào cửa đã quan sát hay mẹ con một lượt. Vu phu nhân có hơi gầy ốm nhưng đôi mắt lại toát ra vẻ hiền hòa, có vẻ là một người hiền lành. Vu tiểu thư đeo khăn che gần hết mặt, quần áo trên người dù là màu sắc hay kiểu dáng đều rất bình thường. Xem ra tính cách có vẻ khiêm tốn không thích khoe khoang. Dù là phu nhân và con gái của quan lớn tam phẩm thì trên người bọn họ cũng không toát ra vẻ kiêu căng không biết tự kiềm chế, mà lại toát ra vẻ ung dung nhàn nhạt khiến Dư Tiểu Thảo có thiện ý với bọn họ.
“Vu phu nhân quá khách khí, Huyền chủ gì chứ, gọi ta Tiểu Dư là được rồi!” Tính cách linh hoạt của Dư Tiểu Thảo cũng nhận được thiện ý của hai mẹ con.
Vu phu nhân kéo tay con gái, cười nói: “Tình Nhi, Tiểu Dư cô nương lớn hơn con một tuổi, con cứ gọi nàng là Dư tỷ tỷ đi?”
“Dư tỷ tỷ…” Vì có một khuôn mặt như vậy nên Vu Uyển Tình có hơi tự ti, tính cách cũng rất yên tĩnh, bèn dịu dàng gọi tỷ tỷ.
Dư Tiểu Thảo biết nếu muốn người bệnh tập trung phối hợp thì phải có được sự tin tưởng và thiện ý của họ trước. Nàng nghe vậy má lúm đồng tiền bên má lại tươi thêm một chút: “Vậy ta không khách khí, gọi muội là muội muội vậy. Vu muội muội, từ sau khi đến Kinh thành người ta quen biết đa số đều lớn hơn ta, nay cuối cùng ta cũng gặp được một muội muội mảnh mai để ta chăm sóc.”
Vu phu nhân thấy Tiểu Thảo cư xử như vậy thì vô cùng yên tâm. Lời đồn đều nói Kim An Huyền chủ là một nha đầu độc mồm độc miệng, có thù tất báo, bà ta còn đang lo khó mà giao tiếp được. Không ngờ rằng nàng lại là người vui vẻ hoạt bát như vậy, xem ra không thể tin vào lời đồn!
“Không lừa gạt Dư cô nương, mẹ con chúng ta đến cửa muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Nghe nói “Hoa tưởng dung” của ngươi có thể dưỡng da, không biết có cách chữa khỏi và cải thiện các bệnh về da không?” Vu phu nhân và con gái đều sốt ruột nên không vòng vo mà vào thẳng chủ đề.
Nụ cười của Dư Tiểu Thảo không hề giảm, nàng khẽ gật đầu nói: “Phường làm đẹp dưỡng sinh của ta kết hợp giữa làm đẹp và dưỡng sinh, cố gắng cải thiện vấn đề về da để khiến mỗi thiếu nữ và phu nhân đều giống như hoa nở rộ khoe sắc. Còn về chứng bệnh về da mà Vu phu nhân nói, ta phải xem tình hình trước mới biết có thể chữa hay không.”
Vu phu nhân thấy nàng nói năng tự nhiên, trong tự tin vẫn không thiếu phần lễ phép, trong lòng lại tin tưởng nàng thêm vài phần. Bà ta quay đầu nhìn con gái mình, nếu như mặt của con gái không bị vậy thì có phải cũng sẽ biết ăn nói, tự tin và xinh đẹp như Dư cô nương không?
Vì không muốn khiến con gái lúng túng và lo lắng nên Vu phu nhân đề nghị cho những người không liên quan lui xuống hết. Dư Tiểu Thảo để đám nha hoàn thiếp thân đứng chờ ở ngoài cửa nhưng lại giữ Hạ Xuân lại: “Vu phu nhân, Hạ Xuân được ta đích thân chỉ dạy, thiên phú về việc dưỡng và bảo vệ da rất cao. Ngươi cũng biết ta còn phải lo việc của hoàng trang, không nhất định lần nào cũng có thể giúp muội muội điều trị, cho nên…”
Vu phu nhân gật đầu hiểu ý, dù sao người ta cũng là nông quan của bộ Hộ, công việc của hoàng trang vẫn cần nàng lo liệu. Lúc chồng bà ta nhậm chức ở bên ngoài cũng rất coi trọng việc mùa màng, bà ta cũng hiểu rõ mùa xuân là thời vụ quan trọng với cây trồng, bận túi bụi ra làm gì quan tâm được chuyện khác?
“Nhưng mà xin Vu phu nhân yên tâm. Sau này Hạ Xuân chính là người chuyên phụ trách điều trị cho Vu muội muội. Lúc ta có mặt ta sẽ cố gắng giúp muội ấy điều trị, lúc ta không có mặt sẽ để Hạ Xuân lo liệu toàn bộ. Hạ Xuân cũng rất chuyên nghiệp, trình độ không kém gì ta. Hai vị không cần lo lắng!” Dư Tiểu Thảo nói thẳng ra để tránh cho hai mẹ con lại để trong lòng.
Vu Uyển Tình thấy nàng chỉ trạc tuổi mình, không những đảm đương chức vụ quan trọng trong triều đình mà còn mở phường “Hoa tưởng dung” lớn như vậy, trong lòng vừa hâm mộ vừa khâm phục nói: “Dư tỷ tỷ, chúng ta tin tỷ!”
Dư Tiểu Thảo mỉm cười ngọt ngào với nàng ta, nụ cười này có ma lực có thể trấn an lòng người. Vu Uyển Tình cũng không đắn đo nữa, nhẹ nhàng vén khăn che mặt lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lại sưng đỏ, thậm chí còn có nhiều chỗ còn thối rữa chảy mủ.
Tiểu Thảo không cười nữa mà nghiêm túc xem xét triệu chứng trên mặt nàng ta, trong mắt không hề có ý chán ghét và khinh thường, điều này khiến cho cơ thể và tâm lý của Vu Uyển Đình thả lỏng không ít. Dư tỷ tỷ giỏi thật, gương mặt này của nàng ta đến bản thân nàng ta còn không dám soi gương, nhưng nàng lại xem xét cẩn thận, nghiêm túc như vậy, nàng không sợ gặp ác mộng sao?
Người khác thấy mặt nàng ta không phải là hít khí lạnh thì là sợ hãi hét to, không thì cũng trốn như trốn quỷ… Chỉ có Dư tỷ tỷ không hề ngạc nhiên chút nào, thậm chí cũng không nhíu mày, càng không tỏ vẻ chán ghét và chê bai gì. Dù mặt nàng có trị được hay không, chỉ cần Dư tỷ tỷ đồng ý, nàng ta cũng sẽ bằng lòng làm bạn với nàng. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta gần như không có bạn bè nào, không biết Dư tỷ tỷ có đồng ý làm bạn với nàng ta không nữa?
“Sao rồi? Mặt của Tình Nhi còn chữa được không?” Đang lúc Vu Uyển Tình lo được lo mất thì mẹ nàng ta không nhịn được hỏi.
Dư Tiểu Thảo trao đổi với Tiểu Bổ Thiên Thạch một lát, xác nhận suy đoán của bản thân. Nàng nhẹ nhàng gật đầu trong ánh mắt mong đợi và thấp thỏm của hai mẹ con.
Cảm giác như tảng đá lớn trong lòng Vu phu nhân và Vu Uyển Tình rơi xuống vậy, đây giống như một giấc mơ, họ không phân rõ cái gật đầu nhẹ nhàng kia là do bản thân tưởng tượng ra hay là hiện thực nữa. Vu phu nhân ôm con gái vào lòng, nước mắt lã chã: “Con gái, đứa con gái số khổ của mẹ, những ngày tháng khổ sở của con cuối cùng cũng qua rồi!”
Tuy có chút khó chịu khi bị mẹ ôm chặt vào trong lòng nhưng Vu Uyển Tình cũng không để ý nhiều như vậy, trong lòng nàng ta có một loạt câu hỏi đang lặp lại không ngừng: “Được cứu rồi!” “Được cứu rồi!” “Mặt nàng ta được cứu rồi!” Nước mắt vui mừng chảy vào chỗ thối rữa trên mặt đau đớn không dứt nhưng trong lòng nàng ta vẫn rất vui vẻ. Rốt cuộc trời cao cũng thương tiếc nàng ta phải chịu khổ, phái cứu tinh Dư tỷ tỷ đến bên cạnh nàng ta, sau này nàng ta không cần khăn che kín mặt mà chịu đựng sự chán ghét, khinh thường và sợ hãi của người khác nữa. Cuối cùng nàng ta cũng có thể sống cuộc sống như người bình thường rồi!
“Vu muội muội vì bị dị ứng da nên bị mẩn ngứa, lại còn mụn nước quanh miệng mũi nữa. Chỉ cần tìm ra nguyên nhân bị dị ứng và điều trị phù hợp thì có thể nhanh chóng trị khỏi, hơn nữa sẽ không để lại sẹo.”
Dư Tiểu Thảo được Tiểu Bổ Thiên Thạch nhắc nhở nên đã biết tiểu cô nương bị dị ứng cái gì. Tiểu cô nương này cũng thảm thật, mùa xuân dị ứng tơ liễu, mùa hè dị ứng hoa sen, mùa thu dị ứng hoa cúc, mùa đông dị ứng hải đường... Bảo sao một năm bốn mùa da không có lúc nào tốt. Quan trọng nhất là nhà nàng ta có người thích loại hoa cảnh nở quanh năm – Tế diệp quan tử lan, đó mới là đầu sỏ gây ra việc thối rữa trên làn da mẩn ngứa của nàng ta.
“Nguyên nhân gây dị ứng? Làm thế nào để tìm ra? Tiểu Dư cô nương, mau nói ta nghe.” Vu phu nhân biết mặt của con gái có thể chữa thì tâm trạng vừa vui vẻ vừa nôn nóng, hy vọng có thể sớm ngày chữa khỏi mặt cho con gái.
“Chắc là Vu muội muội bị dị ứng với phấn hoa, hai người nghĩ xem có phải trong nhà trồng loại hoa số lượng khá nhiều, mà muội muội còn thường xuyên tiếp xúc không?” Dư Tiểu Thảo chỉ rõ phương hướng cho hai người.
Hai mẹ con nhìn nhau, thấy được sự kinh ngạc và hối hận trong mắt nhau. Vu phu nhân thích Tế diệp quân tử lan từ nhỏ, cũng vì loài hoa này mà bà ta mới quen biết với chồng mình. Ban đầu Vu đại nhân chỉ là tú tài nhà nghèo, cũng thích quân tử lan. Ngày hôm đó thời khắc đó, hai người cùng ở cửa hàng bán hoa nhìn trúng chậu Tế diệp quân tử lan này, từ đó bắt đầu chuyện tình giữa tú tài nghèo và tiểu thư nhà quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận