Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới
Chương 122. Bạch gia ra tay
Tiêu Minh còn tưởng rằng việc này còn phải thảo luận, không nghĩ tới Mặc Tử cùng Quách Úy bọn họ thế nhưng đã sớm nghĩ ra biện pháp, điều này ngược lại tiết kiệm rất nhiều thời gian.
"Vâng, bệ hạ" Mặc Tử hành lễ xong liền bắt đầu chậm rãi nói:
"Căn cứ vào tình báo Ám Bộ thu thập được lúc trước, Việt quốc cùng Tề quốc kỳ thật sớm đã tích oán đã sâu, giữa hai nước phát sinh chiến tranh quy mô nhỏ là chuyện thường xuyên, lần này thúc đẩy bọn họ cùng nhau phân chia tài nguyên của nước ta, cũng là bị lợi ích thúc đẩy."
"Minh quốc chúng ta là một khối thịt béo lớn như vậy, một trong bọn họ muốn ăn, bên kia khẳng định sẽ không đồng ý, nhưng hai nước bọn họ thực lực tương đương, ai cũng không làm gì được ai, nhưng bọn họ lại không có khả năng giằng co như vậy, bởi vì thời gian kéo dài càng lâu, Minh quốc chúng ta sẽ càng cường đại, tương lai cũng càng khó đối phó."
"Cho nên bọn họ lựa chọn tạm thời hợp tác, trước tiên xử lý Minh quốc chúng ta rồi lại chia lợi ích, về phần tương lai ai có thể hoàn toàn ăn Minh Quốc, tùy thuộc vào thủ đoạn của bọn họ."
Trải qua lời giải thích đơn giản của Mặc Tử, Tiêu Minh lập tức hiểu được quan hệ giữa Tề, Việt hai nước cùng với thế cục trước mắt, nghe đến đây Tiêu Minh tựa như nghĩ tới cái gì đó.
"Ý của ngươi là, bọn họ nếu là bởi vì thực lực tương đương mới lựa chọn tạm thời hợp tác đối phó chúng ta, như vậy chúng ta chỉ cần phá vỡ cân bằng thực lực của bọn họ, liền có thể tan rã liên minh của bọn họ, thậm chí trực tiếp để cho bọn họ đánh nhau?" Tiêu Minh vuốt cằm phân tích.
Mặc Tử thấy Tiêu Minh tuổi còn nhỏ, mà chỉ đơn giản nghe xong thế cục hai nước liền có thể phân tích đến bước này nhanh như vậy, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng, lập tức khen ngợi nói:
"Bệ hạ thật là hùng tài đại lược, văn võ toàn tài, ta Đại Minh có bệ hạ tọa trấn, lo gì không hưng a."
"Thôi đi, bớt vỗ mông ngựa cho ta, mau nói cho ta biết, ngươi muốn phá vỡ cân bằng của bọn họ như thế nào."
Tiêu Minh ngăn lại Mặc Tử chuẩn bị tiếp tục nịnh nọt, hắn bất quá là đoán được biện pháp, nhưng cần phải phá vỡ cân bằng thực lực của hai nước bọn họ như thế nào cũng là một vấn đề, cho nên Tiêu Minh vẫn muốn nghe bọn họ chuẩn bị làm như thế nào.
Vâng bệ hạ, kỳ thật biện pháp rất đơn giản, chúng ta có thể phái ra một đội tinh binh, cải trang thành binh lính Tề quốc, giết vào trận doanh Việt quốc, đem chủ soái Việt quốc, nhị vương tử Việt quốc giết chết.
"Ngươi là muốn mượn cơ hội này để cho hai nước bọn họ khởi xướng quốc chiến? Nhưng bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, chuyện lớn như vậy bọn họ nhất định sẽ án binh bất động trước, điều tra rõ ràng mới có thể quyết định bước tiếp theo, mà đến lúc đó Tề quốc chỉ cần đưa ra ghi chép Việt quốc không xuất binh, bọn họ cơ bản có thể đoán được đây là chúng ta làm trò quỷ rồi." Tiêu Minh khó hiểu nói.
Nếu Tiêu Minh giết chủ soái Nhị vương tử của Việt quốc, Việt quốc không có phát động chiến tranh với Tề quốc trước tiên, mà là lựa chọn tìm Tề quốc giải thích trước, như vậy kế sách của Mặc Tử sẽ không công tự phá.
Dù sao đội ngũ có thực lực có thể đánh vào nội quân Việt quốc cướp lấy đầu chủ soái, tất nhiên phi thường cường đại, Tề quốc chỉ cần đưa ra kỷ lục điều động quân đội chủ lực của mình là được.
Mặc Tử đem một phần tư liệu đưa đến bàn Tiêu Minh nói: "Nếu chỉ là như vậy, tự nhiên không cách nào khơi mào chiến tranh hai nước, nhưng chúng ta lại có một người có thể lợi dụng. ”
Tiêu Minh mở tư liệu ra xem, bên trong chính là tư liệu của những người có liên quan tron vương thất Việt quốc, căn cứ vào tư liệu cho thấy, tương lai vương tử có khả năng kế thừa vương vị nhất của Việt quốc lại là nhị vương tử, mà không phải là đại vương tử của bọn họ.
Lần này chủ soái suất lĩnh 20 vạn quân đội Việt Quốc chính là nhị vương tử của Nước Việt, mà Đại vương tử lại chỉ là phó tướng đi cùng, điều này rất thú vị.
Chờ Tiêu Minh đơn giản lật xem tư liệu một lần, Mặc Tử liền tiếp tục nói:
"Căn cứ theo điều tra, Đại vương tử Việt quốc cũng không phải vô tâm tranh đoạt vương vị, hắn đã cùng nhị vương tử tranh đoạt nhiều năm, chỉ là một lần đại vương tử Việt quốc bị nhị vương tử Việt quốc hãm hại, dẫn đến quốc vương Việt quốc tức giận, trực tiếp tước đoạt toàn bộ quyền lực của đại vương tử Việt quốc, khi đó, thế lực nhị vương tử Việt quốc liền trực tiếp áp chế đại vương tử, trở thành vương tử tương lai có khả năng nhất ngồi lên vương vị."
Tiêu Minh gật gật đầu, đoán ra ý nghĩ của Mặc Tử: "Thì ra như thế, chúng ta có thể cùng Đại vương tử Việt quốc hợp tác, đến lúc đó chúng ta giúp hắn giết Nhị vương tử, giá họa cho Tề quốc, sau đó lại để cho Đại vương tử Việt quốc phối hợp, trực tiếp dẫn dắt 20 vạn quân đội lấy danh nghĩa báo thù, tập kích 20 vạn quân đội Tề quốc, chỉ cần bọn họ đánh nhau, như vậy Nhị vương tử Việt quốc rốt cuộc là ai giết cũng đã không trọng yếu. ”
"Không biết ta nói có đúng hay không?" Tiêu Minh nhìn về phía Mặc Tử hỏi.
"Đúng vậy, bệ hạ thật là đại tài, thuộc hạ khâm phục."
Mặc Tử lần thứ hai bội phục Tiêu Minh không thôi, bọn họ tối hôm qua mấy chục người suy nghĩ giải pháp cả đêm, không nghĩ tới ở chỗ Tiêu Minh, mình còn chưa nói xong, Tiêu Minh liền đoán được kế hoạch của Mặc Tử bọn họ bước tiếp theo an bài, thật sự là trí tuệ hơn người.
"Được, kế sách của ngươi phi thường tốt, các vị ai còn có đề nghị tốt hơn cũng có thể lần lượt đưa ra."
Vì thế tiêu Minh sáng sớm đã bắt đầu thảo luận kịch liệt, các quan viên khác cũng không đưa ra phương án nào tốt hơn, nhưng có thể đưa ra một ít đề nghị chi tiết hơn cho kế hoạch của Mặc Tử, làm cho phương án này hoàn thiện càng thêm chu đáo.
Bên ngoài vương thành Chu quốc.
Trải qua một ngày bôn ba, 50 vạn Bạch gia quân do Bạch Vũ Thần dẫn đầu đã tới nơi này, cùng Tống quốc 50 vạn quân, hai phương đối diện nhau.
Tiêu Chiến cùng Tiêu Vũ cưỡi chiến mã đi tới trước trận hai quân, nhìn Bạch Vũ Thần dẫn đầu phía trước, trên mặt có chút khó coi.
Nguyên bản chỉ cần cho bọn họ thêm vài ngày thời gian, bọn họ có thể nhất cử bắt được Vương thành Đại Chu, sau đó thống nhất thiên hạ, kết quả lúc này lại giết ra một Bạch gia, đây không thể nghi ngờ là ngoài dự liệu của bọn họ.
"Bạch gia các ngươi không canh giữ Nam Bắc thành của các ngươi cho tốt, còn mang theo nhiều quân đội như vậy tới nơi này muốn làm cái gì." Tiêu Chiến nhìn Bạch Vũ Thần, thăm dò hỏi.
Hiện tại Tống quốc cùng Chu quốc đánh lâu như vậy, cơ bản đều là đại thương nguyên khí, lúc này đột nhiên có một Bạch gia thực lực cường hãn, nếu như thật sự nổi lên xung đột mà nói, bên mình tuyệt đối không phải là đối thủ.
Cho nên Tiêu Chiến hy vọng có thể thông qua đàm phán để Bạch gia lui binh, cho dù tạm thời phải trả một cái giá cao cũng đáng giá.
Bạch Vũ Thần căn bản xem thường Tiêu chiến, ánh mắt khinh miệt nói:
"Không có gì, chỉ là nhìn các ngươi đoạt vương vị này kịch liệt như vậy, lão phu cũng muốn tham dự góp vui."
"Cái gì!" Tiêu Chiến cùng Tiêu Vũ trong lòng đều giật mình một chút, chuyện bọn họ không muốn nhìn thấy nhất vẫn là xảy ra.
"Ngươi đây là có ý gì, chẳng lẽ Bạch gia các ngươi muốn tạo phản hay sao?" Tiêu Vũ phẫn nộ nói.
"Tạo phản? Đây không phải là chuyện hai vị vương tử đang làm sao, nếu nghiêm khắc mà nói, ta hiện tại chỉ là bình Định bạo loạn mà thôi. " Bạch Vũ Thần cũng lười nói nhảm với hai nhân vật nhỏ này.
Trực tiếp vung tay lên 50 vạn đại quân liền đồng loạt hướng đội quân Tống quốc lao vào.
"Giết !!!"
Mười vạn kỵ binh ở hàng đầu cầm trường mâu trong tay, dẫn đầu xung phong, trong nháy mắt liền phá tan đội hình phía trước của Tống quân, phía sau 40 vạn bộ binh khí thế như cầu vồng, theo sát mà lên, trong tay chém đao hàn quang bốn phía, đem một đám quân Tống trong trận hình bị rối loạn một đao chém chết.
Chứng kiến cảnh tượng này, tiêu Chiến cùng Tiêu Vũ sinh lòng tuyệt vọng.
Bọn họ thật không ngờ binh lính Nam Bắc thành lại cường đại như vậy, tinh binh mình từ trong ba tòa đại thành chiêu mộ tới, ở trước mặt bọn họ cư nhiên có vẻ yếu ớt như thế.
Bên quân mình vừa đối mặt liền ngã xuống mấy hàng người, hoàn toàn không phải đối thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận