Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới

Chương 232. Trông đẹp không?

"Miễn lễ, để cho các ngươi chờ lâu." Tiêu Minh có chút ngượng ngùng nói.
Vốn ở Lục Thông bên kia trời sáng liền xuất phát, vừa vặn có thể bắt kịp Đại điển đăng cơ của Chu quốc, bất quá trên đường bị Thiết Nương cùng Long Nhất chậm trễ một chút thời gian, cho nên chậm một chút.
Đương nhiên, với tốc độ của Tiêu Minh, toàn lực thậm chí có thể đến trước.
Nhưng đại điển đăng cơ của Bạch Vũ Thần đối với Tiêu Minh mà nói cũng không phải chuyện trọng yếu gì, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp tục cưỡi Tật Phong Điểu, thuận tiện ngắm phong cảnh trên đường.
Vũ Thành Nghĩa vội vàng nói: "Cũng không bao lâu, kỳ thật chúng ta cũng vừa mới tới. ”
Thương Lang và Lý Trạch ở một bên vẻ mặt khinh bỉ, cảm thấy Vũ Thành Nghĩa chính là một cái mông ngựa tinh, đại điển đăng cơ của bọn họ còn chưa bắt đầu đã đến.
Đại điển đăng cơ lúc này cũng không biết chấm dứt bao lâu, Vũ Thành Nghĩa còn nói bọn họ vừa đến, quả thực không biết xấu hổ.
Vì thế hai người nghiêm trang đồng thời cùng Tiêu Minh nói, "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta mới vừa tới, bệ hạ ngài tới vừa vặn. ”
Đại Bảo đơn thuần lại bối rối, bọn họ không phải đã tới thật lâu rồi sao, vì sao phải nói vừa đến đây.
"Chúng ta.... Đói"
Đại Bảo đang định xen vào đột nhiên bị Thương Lang bóp một cái, thấy Thương Lang lắc đầu, liền câm miệng.
"Làm sao vậy?" Đại Bảo nói được một nửa thì không nói, Tiêu Minh nghi hoặc hỏi.
"Chúng ta..... Cũng vừa đến. Đại Bảo nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của ba người Vũ Thành Nghĩa, chỉ có thể đỏ mặt nói dối một câu.
Vũ Linh thấy vậy che miệng cười khẽ, vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía Tiêu Minh.
Hoàn toàn trái ngược với khí tràng lạnh như băng vừa rồi.
Tầm mắt Tiêu Minh nhìn lướt qua bốn người Vũ Thành Nghĩa đi tới trước mặt, liền chuyển dời đến trên người Vũ Linh.
Vừa rồi còn chưa chú ý tới, hiện tại định hình nhìn lại, Tiêu Minh trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
Tiêu Minh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Vũ Linh tỉ mỉ trang điểm, thật sự bị kinh diễm đến kinh người.
Bởi vì bộ trang phục này đã đem mị lực trên người Vũ Linh hoàn mỹ thể hiện ra.
Vũ Linh khí chất trước kia thuộc về sự ưu nhã cao ngạo thế gian, giống như thiên sơn tuyết liên, di thế độc lập, không nhiễm bụi trần.
Khí chất hiện tại thuộc về cao quý ung dung ưu nhã, giống như mẫu đơn, vừa nhìn một cái, liền làm cho người ta cảm thấy kinh diễm.
Vũ Linh nhìn thấy Tiêu Minh bộ dáng ngây người nhìn mình, trong lòng mừng thầm vạn phần, tại chỗ dạo một vòng, ôn nhu nói:
"Đẹp sao?"
"Đẹp lắm." Tiêu Minh theo bản năng trả lời.
Sau khi nghe Tiêu Minh trả lời, trong lòng Vũ Linh ngọt ngào như ăn táo mật, lông mày liễu nhướng lên, mị nhãn mỉm cười.
Lúc này trong thế giới quan của Vũ Linh chỉ có Tiêu Minh trước mắt.
Nhưng Tiêu Minh lại rất nhanh chú ý tới bốn bóng đèn tựa tiếu phi tiếu ở một bên, biết rõ vừa rồi mình thất thố.
Cũng may quan viên Chu quốc ở khoảng cách khá xa, bọn họ không nghe được, vị trí đứng của mấy người Đại Bảo lại vừa vặn ngăn trở tầm mắt của bọn họ, cho nên những quan viên kia cũng không phát hiện biểu hiện vừa rồi của Tiêu Minh cùng Vũ Linh.
Tiêu Minh dùng ho khan để che giấu xấu hổ nói: "Ừm, các ngươi đều vất vả rồi. ”
"Không vất vả, không vất vả, có thể làm việc cho bệ hạ, là vinh hạnh của chúng ta." Cảm thấy con gái mình và Tiêu Minh có trò diễn Vũ Thành Nghĩa cười không khép miệng lại được.
Tiêu Minh không dám nhìn Vũ Linh nhiều, khôi phục vẻ mặt uy nghiêm sau đó nhìn về phía sau bọn họ.
Thì ra phía sau Lý Trạch còn có một Lý Kim, có lẽ là vì để hắn tăng thêm kiến thức, cho nên bị Lý Trạch dẫn vào.
"Bệ hạ."
Thấy Tiêu Minh nhìn về phía mình, Lý Kim vội vàng cung kính hành lễ thăm hỏi.
Tiêu Minh vỗ vỗ bả vai Lý Kim khen ngợi:
"Không sai, không sai, tiến bộ rất nhanh, duy trì tiến độ này, tiếp tục cố gắng."
Lúc trước Khi Lý Trạch mang theo Lý Kim đầu nhập vào Tiêu Minh, lòng trung thành chẳng qua vừa vặn đạt yêu cầu, cho nên Tiêu Minh cũng không cho bọn họ dùng kinh nghiệm đan một năm.
Mặc dù Lý Kim cũng có thể hưởng dụng những cơ sở tu luyện kia, nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy đem tu vi từ Linh Võ cảnh sơ kỳ tăng lên đến Linh Võ cảnh hậu kỳ đại viên mãn như bây giờ, thiên phú là một, nhưng phần lớn vẫn là hắn nỗ lực.
Được Tiêu Minh tán thành, Lý Kim vẻ mặt vui mừng, nặng nề gật đầu.
Vâng, ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của bệ hạ. ”
Rõ ràng so với Tiêu Minh lớn hơn vài tuổi, nhưng biểu hiện của Lý Kim lúc này cực kỳ giống bộ dáng khiêm tốn của hậu bối trước mặt tiền bối.
"Ngươi chính là Tiêu Minh?"
Bạch Vũ Thần vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.
Tuy rằng chưa từng thấy qua Tiêu Minh, nhưng nhìn thái độ của đám người Vũ Thành Nghĩa đối với hắn, cũng có thể đoán ra thân phận của người đến.
Nghe được tiếng hỏi, Tiêu Minh mới giương mắt nhìn Bạch Vũ Thần phía trên, không nói nhảm với Bạch Vũ Thần, trực tiếp tiến vào chủ đề chất vấn:
"Một tháng trước nếu không phải Minh quốc chúng ta ra tay, Chu quốc đã sớm diệt vong, cho dù là hôm nay đại điển đăng cơ của ngươi ta cũng cho ngươi đủ mặt mũi tới tham gia, kết quả ngươi lại muốn đánh chú ý lên Minh quốc chúng ta."
Tiêu Minh từng bước đi về phía Bạch Vũ Thần, thủ vệ hai bên bậc thang thấy thế, vội vàng tiến lên hộ giá.
Bất quá thủ vệ còn chưa kịp quát Tiêu Minh dừng bước, lại bị Tiêu Minh mở miệng trước.
"Lui ra."
Cảm nhận được khí tức vương giả trong mắt Tiêu Minh tản mát ra, vài tên thủ vệ hoảng sợ lui về phía sau.
Còn chưa kịp lui về phía sau vài bước, hai chân mềm nhũn, tê lè ngồi trên mặt đất, không dám có nửa phần phản kháng.
Toàn trường đều bị khí tức Tiêu Minh tản mát ra làm cho giật nảy mình, trong lúc nhất thời cư nhiên không ai phản ứng lại.
Tiêu Minh cứ như vậy ở trước mắt bao người, đi lên bậc thang, đi tới trước mặt Bạch Vũ Thần.
Sau khi đứng yên, Tiêu Minh tiếp tục mở miệng nói:
"Ngươi nói xem, ngươi có xứng với ta không?"
Ở cự ly gần cảm thụ uy áp phát ra từ trên người Tiêu Minh, Bạch Vũ Thần hô hấp bất giác dồn dập.
Giống như có một bàn tay to đang gắt gao bóp cổ hắn, làm cho hắn hít thở không thông.
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, Bạch Vũ Thần ra vẻ trấn định biện giải nói:
"Nếu ta không làm như vậy, dân chúng Chu quốc rất có thể sẽ lần nữa lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, ngươi với tư cách là vương tử của Chu quốc, lẽ ra phải tiếp một phần lực cho những dân chúng lúc này."
Bạch Vũ Thần càng nói càng có sức mạnh, cảm thấy mình tuy rằng làm có chút quá phận, thế nhưng vì dân chúng, hắn không có sai, nói tiếp.
"Ta vì dân chúng Chu quốc nguyện ý xuất ra một nửa giang sơn chia cho ngươi, ta đều thành ý lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi đều phải cự tuyệt sao."
"A."
Nghe nói như vậy Tiêu Minh bật cười, chuyện đến bây giờ còn cứng miệng.
Lúc trước đám người Vũ Linh vì chờ hắn mới nhẫn nhịn tính tình cùng hắn ở đây nói bậy vài câu.
Nhưng hiện tại Tiêu Minh đến tự nhiên không có kiên nhẫn bồi Bạch Vũ Thần lãng phí thời gian.
Là Chu quốc cùng Minh quốc lãnh địa liên hệ, quan hệ hai nước tự nhiên phải xử lý tốt, như vậy thương mại Minh quốc có thể dễ dàng lưu thông, cho nên đầu tiên phải xử lý quản lý Chu quốc trước.
Nếu Bạch Vũ Thần nguyện ý cúi đầu, như vậy Tiêu Minh cho phép hắn tiếp tục quản lý Chu quốc, nếu không chịu, vậy chỉ có thể đem Bạch gia toàn bộ xóa bỏ, nâng đỡ một khôi lỗi mới lên đài.
Nếu không phải Bạch gia coi như có chút bản lĩnh, nâng đỡ khôi lỗi mới lại tương đối phiền toái, liền hướng thái độ như Bạch Vũ Thần lúc trước cũng đủ để cho Tiêu Minh trở mặt rồi.
P/s: hiện tại chương này đã sát với bên trung rồi nha ae, mà bên tác giả đăng lỗi chương 233 để chờ lão tặc sửa lại rồi mình dịch tiếp cho a e nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận