Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới

Chương 87. Sứ giả Vương thành đến

"Sau đó thì sao?" Tiêu Minh tiếp tục hỏi.
"Sau khi quốc vương qua đời, Đại vương tử kế thừa vương vị, hơn nữa vừa ngồi lên ngai vàng liền hạ lệnh bắt ngũ vương tử cùng lục vương tử, bất quá hai vị vương tử sớm đã chạy trốn khỏi vương thành trước khi Đại vương tử kế thừa vương vị hiện tại không rõ tung tích."
Thời gian sau đó, quốc vương mới nhậm chức liền xử tử tại chỗ tất cả quan viên ủng hộ các vương tử khác trong hoàng thất với tội danh khác nhau, trước mắt chúng ta nhận được tin tức từ ám bộ bên vương thành cũng chỉ có như vậy, những tin tức khác tổ điều tra bên kia sẽ tiếp tục theo dõi.
Quách Úy đem toàn bộ chuyện xảy ra mấy ngày nay nói cho Tiêu Minh biết, hơn nữa vụng trộm nhìn biểu tình trên mặt Tiêu Minh một chút, sau khi thấy Tiêu Minh vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Quách Úy tuy rằng không biết quan hệ đạm mạc giữa Tiêu Minh và quốc vương, nhưng hắn biết quan hệ giữa Tiêu Minh và Đại vương tử rất tệ.
Đầu tiên Tiêu Minh trực tiếp xử tử một phó hội trưởng của thương hội dưới trướng Đại vương tử, sau lại từ trong miệng Tiêu Minh biết được chủ tử sau lưng Hổ Đầu bang nhiều lần gây phiền toái cho Thiết thành là Đại vương tử.
Lấy lý giải của Quách Úy, trước mắt quan hệ giữa Đại vương tử và Tiêu Minh đã đến mức thủy hỏa bất dung, mà hiện tại Đại vương tử lại thành công kế vị, như vậy có thể khẳng định sau này Thiết thành phiền toái sẽ không ít.
Kỳ thật đối với Tiêu Minh mà nói, tuy rằng phiền toái nhất định sẽ có, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng, không nói đại vương tử Tiêu vương hiện tại vương vị còn chưa ngồi vững, cho dù ngồi vững Tiêu Minh cũng hồn nhiên không sợ.
Cho nên khi mọi người cho rằng Tiêu Minh sẽ vì hai chuyện này mà thương tâm khổ não, lại không biết Tiêu Minh hoàn toàn không để tâm.
Đi thôi, đến phòng nghị sự.
"Vâng"
Quay trở lại phòng nghị sự, tất cả các bộ trưởng và một số quan viên chủ chốt từ các phòng ban khác nhau đã có mặt.
Có thêm một người trong phòng nghị sự.
Đó chính là bang chủ lang vương bang, Lang Vương.
Đoạn thời gian trước hắn đã phối hợp với quan viên quản lý đám thủ hạ của hắn.
Trải qua mấy ngày phối hợp quản lý của Lang Vương, đám sơn tặc vốn không an phận kia rốt cục cũng nghe lời.
Mà bang chủ như hắn rốt cục cũng không cần ở trong sơn trại nhìn chằm chằm đám tiểu đệ của mình, ngẫu nhiên vẫn có thể xuống núi đến Thiết thành họp hội hay gì đó.
"Ngươi chính là Lang Vương đúng không? Quá trình khai hoang trên núi của ngươi thế nào rồi? Tiêu Minh nhìn nam tử trung niên mắt hổ lông mày dựng ngược, hình thể cân xứng trước mắt nói.
Thấy Tiêu Minh chủ động chào hỏi mình, Lang Vương vốn đang ngồi vội vàng đứng lên hành lễ trả lời:
"Xưng hô Lang Vương này chỉ là danh hào mà người bên ngoài đặt cho ta mà thôi, lãnh chúa đại nhân sau này gọi ta là Thương Lang là được, về phần quá trình khai hoang, Quách bộ trưởng đã thanh lọc diện tích ngàn mẫu đất cho chúng ta, trước mắt đã khai hoang 500 mẫu đất rồi."
"Ừm, Tốt lắm, tiến triển rất nhanh."
Sau khi hỏi Thương Lang mấy câu, Tiêu Minh liền cho hắn ngồi trở lại chỗ, sau đó Tiêu Minh liền xem xét tư liệu các phòng ban.
Về phương diện nhân khẩu mà nói, bởi vì sơn tặc cơ bản đã bị Thiết thành xử lý, để cho thương nhân đi lại qua đây dần dần tăng lên.
Hơn nữa bởi vì thông qua chuyện tiêu diệt sơn tặc cũng bày ra thực lực của Thiết thành, làm cho rất nhiều dân chúng cảm thấy thực lực đối kháng thú triều mùa đông như thế cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa mấy ngày trước Quách Úy dùng dược tề thanh lọc tinh lọc xong một vùng đất rộng lớn, cao giọng tuyên truyền, một bộ phận phế thổ đột nhiên có thể canh tác, muốn chiêu thu một lượng lớn nông công.
Vì thế trong thời gian ngắn ngủi ba ngày, nhân khẩu Thiết Thành liền tăng vọt hơn một vạn, hơn nữa phía sau còn đang cuồn cuộn không ngừng gia nhập.
Ngay khi Tiêu Minh còn say sưa nhìn tư liệu tiến triển của các phòng ban, Lily gõ cửa đi vào.
Điện hạ, bên ngoài có mấy người cầu kiến điện hạ, nói là vương thành bên kia phái tới truyền thủ dụ.
Lily vừa nói ra, kinh hãi đến các đại bộ trưởng ở đây, không biết vì sao Vương Thành lại phái người tới nơi hẻo lánh này nhanh như vậy, bắt thảo luận với nhau, có chút lo lắng, với tư cách là cao tầng, bọn họ đối với quan hệ giữa Tiêu Minh và Đại vương tử đều biết một chút.
An Tĩnh, các ngươi hoảng cái gì, có thể có chuyện gì, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, hiện giờ Thiết thành chúng ta thực lực gì còn không rõ ràng sao, nếu không rõ liền đến ngoại vi Hắc Ám Sâm Lâm dạo một vòng liền biết.
Tiêu Minh thấy đám bộ hạ của mình gặp phải một chút chuyện nhỏ liền kích động có chút tức giận, mở miệng lớn tiếng quát.
Mà mọi người bị Tiêu Minh mắng như vậy, cũng trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Đúng vậy, lấy thực lực hiện tại của Thiết Thành còn sợ vương thành cái quái gì.
Đại đa số mọi người ở đây lúc trước đều chỉ là một người bình thường, theo bản năng đối với uy nghiêm vương thành có sợ hãi nhất định, tuy rằng hiện tại thân ở vị trí cao, nhưng bởi vì thời gian thích ứng vẫn quá ngắn, lập tức không có phản ứng kịp.
Cho nên vừa rồi khi biết là sứ giả vương thành tới đây, liền theo bản năng bắt đầu bối rối, nhưng hiện tại ngẫm lại thực lực của bên mình, tâm sợ hãi cũng lần nữa thả xuống.
Thật xin lỗi, làm cho điện hạ chê cười rồi.
Các quan viên vừa mới hoảng loạn cũng nhao nhao đứng dậy xin lỗi.
Thấy tất cả mọi người đều đã khôi phục trạng thái bình thường, Tiêu Minh liền quay đầu nói với Lily, "Vừa vặn, chúng ta đều ở đây, để cho bọn họ tiến vào đi. ”
"Vâng"
Lily đi ra ngoài chỉ chốc lát sau đã mang theo ba người đàn ông đi vào.
Cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, một bộ vênh váo tự đắc, sau khi tiến vào liền coi trời bằng vung quan sát một vòng bài trí phòng nghị sự, gật gật đầu.
Ân, không sai, trang trí tòa thành này cũng ra dáng lắm, cũng không ủy khuất bổn thiếu gia.
Hành động bất lịch sự của nam tử trẻ tuổi lập tức chọc giận đám quan viên ở đây, trong đó có một quan văn vẫn nén giận đứng dậy hỏi:
Không biết các hạ là ai, đến đây có chuyện gì?
Nhưng nam tử trẻ tuổi lại hoàn toàn không để ý tới lời của quan văn, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy Vũ Linh ngồi ngay ngắn bên cạnh Tiêu Minh, vẻ mặt ân cần tiến lên, hành lễ chúc mừng:
Ngài chính là Vũ Linh đại nhân đi, chúc mừng, chúc mừng a.
Hành động khó hiểu của nam tử trẻ tuổi khiến người ở đây đều vẻ mặt khó hiểu, " Tên này là muốn làm gì?"
Đối mặt với vẻ mặt lấy lòng của nam tử trẻ tuổi, Vũ Linh cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ lạnh như băng trả lời một câu.
"Hình như ta không biết ngươi, ngươi muốn chúc mừng ta cái gì?"
Thấy Vũ Linh không thèm để ý đến mình, nam tử trẻ tuổi cũng không tức giận, nịnh nọt cười nói: "Xin lỗi, quên tự giới thiệu, tại hạ là Trần gia gia chủ trưởng tử Trần Cường, một trong tứ đại gia tộc đại chu."
Thấy Vũ Linh vẫn không hề động đậy, Trần Cường liền tiếp tục tự mình nói: "Ta vừa mới chúc mừng tự nhiên là Vũ Linh đại nhân ngươi sắp làm Hoàng Hậu Đại Chu rồi."
"Cái gì?" Con gái ta trở thành Hoàng Hậu Đại Chu từ khi nào vậy? ”
Lời này vừa nói ra, Vũ Thành Nghĩa là người đầu tiên đứng lên, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Trần Cường.
Mà khuôn mặt lạnh lẽo của Vũ Linh cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Trần Cường vốn tưởng rằng sau khi mình nói tin tức này, Vũ Thành Nghĩa và Vũ Linh hẳn là sẽ rất cao hứng mới đúng, nhưng lúc này thấy bộ dáng đối phương như vậy ngược lại làm cho Trần Cường có chút xấu hổ.
"Chẳng lẽ là bọn họ không thể tin được tin tức tốt như vậy là thật, cho rằng ta đang lừa bọn họ?"
Nghĩ đến đây Trần Cường liền đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một quyển gấm đưa cho Vũ Linh, "Vũ Linh đại nhân ngài xem, đây chính là quốc vương bệ hạ hứa hẹn trước mặt văn võ bá quan."
Chỉ cần ngài gật đầu, ngài lập tức chính là nữ chủ nhân của Vương quốc Đại Chu, phụ thân của ngài cũng sẽ là vương thân quốc thích, thân phận tự nhiên cũng là nước lên thuyền lên a, chuyện này chẳng phải so với ở nơi xa xôi hẻo lánh này tốt hơn vô số lần sao?
Sau đó lại nhìn về phía Tiêu Minh nói: "Về phần Thập Tam vương tử, quốc vương bệ hạ niệm tình ngươi tiêu diệt sơn tặc có công, đối với phế thổ quản lý cũng không tệ, đối với năng lực của ngươi rất tán thành, nhưng phế thổ dù sao cũng là một mảnh đất hoang vu, tiếp tục ở lại nơi này đúng là người tài không được trọng dụng rồi, cho nên quyết định đem thành thứ ba trong 36 tiểu thành ban thưởng cho ngươi quản trị, mà phế thổ sẽ giao cho tại hạ tiếp quản. ”
Sau khi đọc xong, thấy đám người Tiêu Minh toàn bộ đều nhẹ nhàng an tĩnh, sắc mặt ai nấy đều cổ quái nhìn hắn, ngay cả Vũ Linh sau khi tiếp nhận quyển gấm chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua liền chuyển giao cho Tiêu Minh, làm cho Trần cường rất là khó chịu.
Lúc trước còn tưởng rằng đối phương sau khi nghe được tin tức mình mang đến, Tiêu Minh sẽ vui mừng cảm ơn đi tiếp nhận thành thứ ba của hắn, cao tầng đương nhiệm Thiết Thành sẽ lập tức vây quanh nịnh bợ mình.
Nhưng hiện tại toàn bộ bọn họ đều không động đậy, đều dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn mình, tựa như xem một con khỉ đang diễn trò vậy.
Các ngươi đây là có ý gì, còn không mau quỳ xuống gặp qua lãnh chúa mới của các ngươi.
Trần cường có chút tức giận, tuy rằng mình không thèm để Tiêu minh vào trong mắt, nhưng nói như thế nào hắn cũng là một vương tử, tạm thời còn không thể chọc hắn, mà Tương lai Vũ Linh và Vũ Thành Nghĩa có thể là Vương thân quốc thích, chính mình cũng không trêu được, vì thế liền đem lửa giận đổ lên người quan viên ở đây.
Nhưng quan viên ở đây không có một ai đáp lại hắn, thậm chí ánh mắt nhìn hắn từ khinh miệt ban đầu biến thành khinh bỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận