Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới

Chương 43. Mắng Người Khác Có Thể, Mắng Ta Không Được

" Chuyện gì xảy ra, vì cái gì ở trước mặt hắn ta có cảm giác muốn quỳ xuống" tục tằng hán tử trong lòng suy nghĩ.
Nhưng hai tên cấp dưới mang theo đang nhìn mình, lại nhìn một chút Tiêu Minh hùng hổ dọa người như thế, nếu như lúc này lộ ra vẻ mặt kinh sợ tên tiểu quỷ trước mặt này chẳng phải cũng bị thuộc hạ của mình xem thường sao, nếu truyền về trong thương hội mình còn mặt mũi nào để lăn lộn ah.
Ngẫm lại chính mình với tư cách là phó hội trưởng thương hội dưới cờ của Đại vương tử, cho dù mắng ngươi thì như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn dám giết ta chắc, tối đa bồi thường ngươi ít tiền là được, đúng vậy, đúng lúc này sao có thể mất mặt được, biết đâu chừng lúc đó còn muốn cảm tạ sự khẳng khái của mình đây này.
Nghĩ tới đây, tục tằng tráng hán tựa hồ tự tin trở lại, trực tiếp đứng lên, thân hình cao lớn nhìn xuống Tiêu Minh.
Cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của Tiêu Minh, trên người còn tản ra khí thế Linh võ cảnh sơ kỳ nói " Thật có lỗi ah Vương tử điện hạ, ta không thích bị người khác nhìn xuống như vậy." Muốn dựa vào hành động để vãn hồi mặt mũi.
Tiêu Minh rất ít ở trước mặt mọi người biểu hiện ra thực lực, thời điểm một kiếm đập phát chết luôn Thiên Võ cảnh hậu kỳ lúc trước, bởi vì đối phương ngay từ đầu khí thế tất cả đều tập trung ép hướng Tiêu Minh, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng liền bị Tiêu Minh một kiếm chém chết.
Tên võ giả kia đồng dạng cũng rất ít ra tay, biết rõ thực lực của hắn cũng chỉ có mấy tên quý tộc cùng bình dân bên ngoài ngoại thành đã từng tận mắt chứng kiến hắn ra tay giết chết phụ thân Lâm Diệp Phong.
Nhưng quý tộc đã bị bắt, bình dân không có ở đây, cũng có người biết rõ khu nội thành xảy ra chuyện gì, tại khu nội thành cũng chỉ có một số ít thương nhân cùng lính đánh thuê lúc ấy nghỉ ngơi tại khách sạn, bọn họ cũng không biết tên võ giả kia, bởi vì Tiêu Minh ra tay quá nhanh, cũng làm cho tên võ giả Thiên võ cảnh hậu kỳ kia chết quá dứt khoát.
Một lần lại để cho nhóm thương nhân kia cho rằng đối phương chỉ là một người bình thường không có tu vị, bởi vì nhận thấy chủ tử bị Tiêu Minh vũ nhục, sốt ruột hộ chủ xông lên trước bị Tiêu Minh một kiếm chém chết.
Tuy nhiên những thương nhân cùng lính đánh thuê kia cũng không biết thực lực của Tiêu Minh, nhưng thực lực thủ hạ của Tiêu Minh ngược lại là thấy được, hơn nữa còn phát hiện ra Quách úy lại là Ám nguyên tố võ giả đã rất là kinh ngạc.
Nhưng chiến đấu qua đi Tiêu Minh an bài Vũ Linh tìm tới đám thương nhân kia thu mua một đống lớn vật phẩm, hơn nữa còn ký kết vài đơn đặt hàng, nếu như mấy cái đơn đặt hàng được giao dịch thành công, cơ hồ có thể giúp họ có được nửa năm tiền lời chạy tới chạy lui đến đất chết rồi.
Mà những thương nhân kia lại nghĩ Tiêu Minh phái người cùng bọn họ làm ăn là cố ý lấy lòng bọn họ, muốn bọn họ giữ bí mật Tiêu Minh có thủ hạ là Ám nguyên tố võ giả.
Đám thương nhân hám lợi cùng lính đánh đánh thuê đều tự chủ trương nhận phí bịt miệng này, hơn nữa còn tung tin dồn nói quý tộc tham ô mục nát muốn đối với Tiêu Minh gây bất lợi, kết quả Tiêu Minh anh minh bắt giữ các loại phiên bản tin đồn được lưu truyền.
Nguyên bản Xuất Thiết Thành ngoại trừ quặng sắt ra cũng chỉ là một cái rách nát chi địa, thế lực khắp nơi cũng không có an bài tai mắt ở đây, hơn nữa ngày hôm sau tin tức Tiêu Minh thành công tiếp quản Xuất Thiết Thành liền xử tử quý tộc bản địa truyền ra lập tức khiếp sợ tứ phương.
Mà khi thế lực khắp nơi ý định phái người đến điều tra tin tức, ngoại trừ cái loại phiên bản tin đồn căn bản không thu hoạch được gì.
Cho nên trước mắt chỉnh thể thực lực đối ngoại trước mắt của Tiêu Minh mặc dù cao hơn trước đây, nhưng các thế lực khác chưa hoàn toàn đem bọn người Tiêu minh đặt vào trong mắt, bọn họ vẫn đang cảm thấy Tiêu Minh bây giờ cũng chỉ có thể nhảy nhót nhất thời, đợi đến lúc mùa đông thú triều tập kích, hết thảy đều tan thành mây khói.
Cho nên mặc dù tục tằng tráng hán bên này mang người tuy thực lực không đủ nhưng hắn vẫn cảm thấy dùng chút thực lực ấy của Tiêu Minh nhất định không dám đắc tội chính mình, dù sao mình thế nhưng là đại biểu thương hội, mà chủ tử thương hội là Đại hoàng tử Tiêu Vương.
Mà sở dĩ muốn hủy bỏ giao dịch với Hổ Vương thương hội bọn họ, tám phần là quá thiếu tiền rồi, muốn tăng giá thêm mà thôi.
" Hừ, thiếu chút nữa đã bị các ngươi lừa rồi, muốn nâng giá, vậy phải xem các ngươi có thức thời hay không thôi" tục tằng đại hán tự cho mình thông minh nghĩ.
Nhưng đáng tiếc chính là, hắn đánh giá sai thực lực bọn người Tiêu Minh, cũng đánh giá sai tính tình Tiêu Minh rồi.
Chỉ thấy Tiêu Minh mặt không biểu tình, thản nhiên nói: " Thật có lỗi, ta cũng đồng dạng không thích người khác nhìn xuống a "
Vừa dứt lời, Vân Dương, Băng Lam hai người không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau lưng tục tằng đại hán, một cước đưa hắn đá quỳ trên mặt đất, hai người mỗi người một bên đặt hai cánh tay hắn trên mặt bàn.
Tốc độ cực nhanh để cho hai tên cấp dưới đồng dạng là Linh võ cảnh của Hổ Vương thương hội đều không kịp phản ứng, đợi sau khi phát hiện lão đại của mình bị Vân Dương, Băng Lam hai người chế ngự, vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Nhưng lại phát hiện dưới chân không cách nào hoạt động, cúi đầu nhìn xuống, hai chân của mình rõ ràng đều bị đóng băng, lại ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện phía sau Tiêu Minh, Vũ linh toàn thân bốc lên hàn khí.
Nhìn thấy Vũ Linh hai người cũng không dám tiếp tục giãy giụa rồi, dù sao bọn họ cũng biết Vũ Linh cái danh Đại Chu đệ nhất thiên tài này, giãy dụa cũng là phí công, chớ nói chi hiện tại hai người đem lão đại mình khống chế thực lực cũng tuyệt đối không đơn giản.
Đột nhiên bị đặt trên mặt bàn tục tằng Đại Hán đau muốn giãy dụa, lại hoàn toàn không cách nào thoát được trói buộc của hai người, chỉ có thể ngẩng đầu chất vấn Tiêu Minh, " Thập Tam vương tử, ngươi đây là ý gì"
"Có ý gì?, ngươi tại địa bàn của ta mạo phạm ta còn không biết xấu hổ hỏi ta có ý gì?" Tiêu Minh buồn cười nói, cũng lấy ra thanh dao găm đính trên bàn trước mặt hắn.
Tục tằng Đại Hán giật mình, cái trán lập tức đổ mồ hôi, đã có chút sợ hãi nói". Vương tử điện hạ, đây là hiểu nhầm, vừa rồi ta cũng chỉ không cẩn thận lỡ miệng thôi, như vây đi ngươi thả ta ra trước, để đền bù chúng ta lần này thu mua quặng sắt nguyện ý tăng giá lên 5 thành, ngươi cảm thấy thế nào, đây đã là giá cả rất cao rồi"
Hừ, hiện tại trước cho ngươi đắc ý một hồi, chờ sau khi ta đi ra ngoài tìm người giúp đỡ xem ta như thế nào thu thập ngươi, tục tằng Đại Hán trong lòng nghĩ đến.
" Không cần, ngươi đã không có cơ hội đó rồi" Tiêu Minh thản nhiên nói, cũng quay đầu nhìn về phía Quách úy " Quách úy nói cho hắn biết, luật mới trong Xuất Thiết Thành, người nhục mạ thành chủ xử lý như thế nào"
Lúc này Quách úy nhanh chóng tiến lên phía trước nói " Người nhục mạ thành chủ, TRẢM "
" Còn chờ cái gì, mang xuống "
" Vâng " Vân Dương Băng Lam hai người trực tiếp mang hắn đi ra ngoài cửa.
Nghe được Tiêu Minh hai người này kẻ xướng người họa, không giống như là nói giỡn, tục tằng Đại Hán bị hù không nhẹ, chẳng phải mắng ngươi một câu thôi ư, không đến mức như vậy a.
" Vương tử điện hạ, hiểu lầm, ta thật sự không cẩn thận lỡ lời mạo phạm ngài, chỉ cần ngươi lần này buông tha ta, ta nguyện ý bồi thường tiền cho ngươi thế nào, ngươi muốn bao nhiêu cũng được" Tục tằng Đại Hán khẩn cầu nói.
Nhưng Tiêu Minh hoàn toàn không có để ý tới hắn, mắt thấy mình bị kéo ra tới cửa, muốn giãy dụa nhưng trừ ăn đau nhức ra không có bất kỳ biện pháp nào có thể thoát khỏi khống chế của hai người này.
Tục tằng Đại Hán chỉ có thể buông mặt mũi, lớn tiếng cầu khẩn nói :" Vương tử điện hạ, ta thật sự sai rồi, bỏ qua cho ta đi, thương hội của ta thế nhưng là một trong thương hội dưới cờ Đại vương tử điện hạ, ngươi giết ta chẳng khác nào đánh vào mặt Đại vương tử rồi, đến lúc đó hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, hơn nữa chỉ cần ngươi lần này thả ta, với lỗi lầm mạo phạm ngươi trước đây, ta nguyện ý bồi thường 5000 kim tệ, đây đã là toàn bộ gia sản của ta rồi."
Thấy Tiêu Minh vẫn không để ý tới mình, Đại hán dùng hết khí lực toàn thân, chỉa vào cửa quát " Chẳng lẽ xem tại mặt mũi Đại vương tử điện hạ cũng không thể buông tha ta sao "
Lại nói đến như thế Tiêu Minh cũng rốt cục trả lời lại hắn rồi.
Chỉ thấy Tiêu Minh nhàn nhạt quay đầu đối với hắn nói" Thật có lỗi, ta không thiếu tiền, hơn nữa ngươi nói Đại vương tử? Hắn hiện tại ở trước mặt ta hắn tính toán là cái thứ gì, hắn có tư cách gì để cho ta cho hắn mặt mũi hả?"
Sau đó tục tằng Đại hán liền tại vẻ mặt không dám tin bị Vân Dương Băng Lam hai người kéo đi.
Ngoài cửa còn có thể ẩn ẩn nghe được tiếng hắn chửi rủa, sau đó BA~ một tiếng giống như có cái gì đó rơi xuống, liền không còn thanh âm.
Nghe bên ngoài an tĩnh, Tiêu Minh lại đối với hai tên thuộc hạ của Hổ Vương thương hội còn nguyên tại chỗ nơm nớp lo sợ nói:" Nhớ kỹ, nói cho người khác biết, tại lãnh địa của ta, mắng người khác có thể, mắng ta, không được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận