Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới
Chương 219. Đánh giá thấp thực lực
Đụng gãy hai cây cột, sau đó lại đập vỡ vách tường, mặc dù bị đập ra ngoài đại điện vẫn không dừng lại, bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng va chạm cùng tiếng sụp đổ của phòng ốc.
Đợi đến khi tiếng vang dừng lại, hơi thở vốn thuộc về lão tam bên ngoài cũng biến mất theo.
Long Nhất từ lúc bắt đầu chiến đấu không sử dụng toàn bộ tốc độ của mình, mà là lưu lại một tay, để lão tam buông lỏng cảnh giác.
Sau đó thăm dò rõ ràng đường công kích của lão Tam, sớm phán đoán ra quỹ tích, từ đó có thể đánh trúng lão Tam.
Cho dù cường giả vương cảnh đỉnh phong am hiểu phòng ngự chính diện ăn một quyền này, cũng không dễ chịu, chứ đừng nói là chuyên công tốc độ như lão tam phòng ngự yếu, vừa bị đánh trúng, cơ bản sẽ không có cách nào sống.
Sắc mặt Tạp Lai Nhĩ âm trầm đến kinh khủng.
Ngay từ đầu, Tạp Lai Nhĩ đã biết Long Nhất có được huyết mạch Long tộc.
Người có được huyết mạch Long tộc Tạp Lai Nhĩ trước kia ngược lại gặp qua không ít, thực lực so với võ giả cùng cảnh giới cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi.
Lúc ấy Long Nhất tản mát ra khí tức cũng chỉ có Vương cảnh sơ kỳ, Tạp Lai Nhĩ liền cho rằng thực lực của Long Nhất nhiều nhất chỉ có thể phát huy đến vương cảnh hậu kỳ.
Cho nên ngay từ đầu hắn cũng không cho rằng Long Nhất có thể chiến thắng lão tam vương cảnh đỉnh phong, điều này dẫn đến vừa rồi phát sinh đột ngột, Tạp Lai Nhĩ đã không kịp cứu lão tam.
Lão Tam đi theo Tạp Lai Nhĩ hơn 50 năm, hiện giờ cứ như vậy chết ở trước mặt mình, Tạp Lai Nhĩ liền thấy thương cảm, lại cảm thấy sỉ nhục, trong lòng hạ quyết tâm chờ sau khi giải quyết xong Tiêu Minh, tuyệt đối phải giết chết Long Nhất.
Sau đó ánh mắt giương lên, nhìn về phía Tiêu Minh bên kia.
Trực tiếp rút đi quy tắc lực áp chế Kinh Lôi, ngược lại đem cỗ lực lượng kia hướng Tiêu Minh áp đi.
Mà lúc này Tiêu Minh đối với biểu hiện của Long Nhất cũng có chút ngoài dự liệu, dù sao từ khi Long Nhất thức tỉnh huyết mạch Long tộc cũng chưa từng gặp qua một đối thủ có thể so được mấy chiêu.
Tiêu Minh cũng chưa từng thấy Long Nhất toàn lực ra tay, cũng là hiện tại mới biết Long Nhất cư nhiên còn có thể biến thân, sau đó giả trư ăn thịt hổ giết chết lão tam.
Kỳ thật trong đó có một chuyện ngay cả Tiêu Minh cũng không biết.
Đó chính là lúc trước Tiêu Minh lấy ra một giọt long chi tinh huyết dùng để trợ giúp Long Nhất thức tỉnh huyết mạch.
Long chi tinh huyết phi thường trân quý, một con rồng cũng chỉ có thể tinh luyện ra một giọt tinh huyết.
Mà Chân Long trên Khải Nguyên đại lục đã sớm bị diệt sạch, vì thế trong đế quốc xuất hiện nhân loại có được huyết mạch Long tộc.
Bọn họ dùng long chi tinh huyết để thức tỉnh huyết mạch đều là trích xuất từ trên một ít Á Long hoặc là giao long các loại, có được huyết mạch Long tộc nhất định.
Không phải tinh huyết thuần chủng, sau khi thức tỉnh, thực lực tăng lên cũng thập phần có hạn.
Mà giọt long chi tinh huyết mà Tiêu Minh nhận được từ hệ thống thì thuần chủng, cho nên sau khi Long Nhất thức tỉnh chẳng những thực lực được tăng lên rất nhiều, thậm chí còn ngộ ra không ít kỹ năng truyền thừa từ trong huyết mạch.
Trở lại thực tế.
Tiêu Minh một giây trước còn kinh ngạc trước thực lực của Long Nhất bộc phát, một giây sau liền cảm giác được một cỗ quy tắc lực cường đại áp về phía mình.
Kinh Lôi mất đi áp chế như điện quang đánh về phía Tạp Lai Nhĩ, lưu lại một cái lỗ lớn trên bụng Tạp Lai Nhĩ.
Không đợi Tiêu Minh dùng ý niệm khống chế Kinh Lôi tiếp tục công kích Tạp Lai Nhĩ, liền cảm giác được phía sau xuất hiện một đạo khí tức.
Một thân ảnh từ trong cái bóng dưới chân Tiêu Minh lao ra, một thanh đoản kiếm đánh về phía Tiêu Minh.
"Thì ra là như thế." Tiêu Minh cuối cùng cũng biết mục đích của đối phương.
Tạp Lai Nhĩ sở dĩ không áp chế Kinh Lôi nữa, là bởi vì kinh lôi công kích chỉ có thể tiêu hao một ít quy tắc lực của Tạp Lai Nhĩ, nhưng giết không chết hắn.
Cho nên lựa chọn buông tha áp chế Kinh Lôi, chuyển hướng áp chế Tiêu Minh, trợ giúp lão nhị khôi phục nguyên khí thông qua không gian bóng đánh lén.
Trong ánh mắt lão nhị còn có chút uất ức không xóa được, đối với tên gia hỏa làm hỏng chuyện tốt của mình, còn làm mình bị thương, hắn hận không thể hiện tại đem Tiêu Minh xử tử tại chỗ.
Nhưng điện chủ của mình muốn bắt sống, cho nên lão nhị chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, đâm tới một vị trí sau ót Tiêu Minh, nơi đó là trung tâm thần kinh khống chế thân thể, lão nhị có tự tin có thể ở dưới tình huống không giết chết Tiêu Minh làm cho hắn mất đi sức chiến đấu.
Nhưng mà ngay khi lão nhị sắp đắc thủ, hai ngón tay xuất hiện trước mũi đoản kiếm, nhìn như nhẹ nhàng kẹp một cái, lại làm cho đoản kiếm của lão nhị không cách nào đi tới nửa phần.
Chỉ thấy Tiêu Minh chậm rãi nghiêng đầu, dùng dư quang ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua lão nhị nói:
"Xem ra, thực lực của ta cũng bị các ngươi xem thường."
"Làm sao có thể..." Hai mắt lão nhị trợn tròn, đáy mắt có khiếp sợ, ngạc nhiên cùng với vẻ không thể tin nổi hiện ra.
Bởi vì Tiêu Minh cư nhiên chỉ bằng vào thân thể mà ngăn cản công kích của cường giả vương cảnh đỉnh phong, không đúng, phải nói là hai ngón tay.
Nói cách khác thân thể Tiêu Minh hoàn toàn ở trên Vương cảnh đỉnh phong, căn bản cũng không kém Long Nhất thức tỉnh huyết mạch Long tộc ở một bên.
Nếu không không có khả năng dưới tình huống bị Tạp Lai Nhĩ áp chế thân thể còn có thể nhúc nhích.
"Lần này cũng sẽ không để cho ngươi chạy thoát." Ánh mắt Tiêu Minh càng thêm lạnh như băng, ngữ khí giống như đang tuyên án tử hình một người vậy.
Cảm nhận được sát khí trên người Tiêu Minh, lão nhị chỉ cảm giác da đầu tê dại, muốn rút đoản kiếm ra, nhưng lại bị hai ngón tay Tiêu Minh gắt gao kẹp lấy.
Trong lúc bối rối, lão nhị thậm chí quên buông tay, chỉ là ý đồ không ngừng rút đoản kiếm ra.
Sưu!
Tiêu Minh ý niệm vừa động, Kinh Lôi vốn chuẩn bị công kích Tạp Lai Nhĩ đột nhiên chuyển hướng, hướng lão nhị đánh tới.
Tạp Lai Nhĩ giật mình.
Vội vàng điều động quy tắc lực áp chế Tiêu Minh một lần nữa kiềm chế Kinh Lôi.
Nhưng mà, Tạp Lai Nhĩ lại quên mất, Tiêu Minh vốn còn bị áp chế chỉ có thể phát huy ra một nửa lực lượng thân thể.
Mà sau khi mất đi quy tắc lực của Tạp Lai Nhĩ áp chế, Tiêu Minh chỉ cảm giác trên người nhẹ nhàng, khí tức khủng bố trên người bộc phát ra.
Cảm nhận được khí tức kinh người này, lão nhị ngay cả linh hồn cũng run rẩy.
Điều này cũng làm cho lão nhị trong nháy mắt từ trong bối rối thanh tỉnh, vội vàng buông chủy thủ trong tay ra, chìm vào trong không gian bóng.
"Ta đã nói rồi, lần này sẽ không để cho ngươi chạy thoát."
Hai ngón tay Tiêu Minh nhẹ nhàng bắn, thanh đoản kiếm bị lão nhị vứt bỏ, liền hướng lão nhị bắn tới.
Phốc phốc!
Đầu lão nhị vừa chìm vào trong không gian bóng, đoản kiếm cũng vừa vặn đâm xuống, sau đó cái bóng nhanh chóng di động bắt đầu chạy trốn, đoản kiếm thì cắm trên mặt đất.
Thanh đoản kiếm này không phải thánh khí, không cách nào đâm thủng không gian bóng, cho nên sau khi lão nhị trốn vào không gian bóng, đoản kiếm không cách nào truy tung đến trong không gian bóng.
Nhìn cái bóng chạy trốn, Tiêu Minh không có ý muốn truy kích, khóe miệng còn duy trì nụ cười lạnh.
Bởi vì lưỡi đoản kiếm cắm trên mặt đất kia dính máu tươi, nói cách khác vừa rồi trước khi lão nhị trốn vào không gian bóng cũng đoản kiếm đã đâm trúng.
Quả nhiên, cái bóng trên mặt đất vừa chạy không xa, lão nhị cũng giống như lần đầu tiên bị Tiêu Minh đả thương, từ trong cái bóng hiện ra.
Không giống nhau chính là, lúc trước lão nhị là bị Tiêu Minh thông qua tê liệt chi lực gián đoạn linh lực của hắn dẫn đến, mà lần này là bởi vì bị thương trí mạng dẫn đến.
Lúc này lão nhị đã nằm trên mặt đất, vẻ mặt uể oải, trên trán có một vết thương thật sâu, máu chảy không ngừng.
Vừa rồi đoản kiếm Tiêu Minh bắn ra đâm vào đầu lão nhị, kình đạo bên trong đã chấn nát đại não của lão nhị.
Vào lúc đó lão nhị đã chết, bất quá cường giả Vương Cảnh sinh cơ cường đại, trước khi chết, thân thể vẫn là bản năng lẻn vào không gian bóng chạy một đoạn.
Mà hiện giờ lão nhị sở dĩ còn mở to hai mắt, đó cũng bất quá là sinh cơ cường đại trên người còn chưa hoàn toàn xói mòn sạch sẽ, nhưng bên trong của hắn, sớm đã chết từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận