Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới
Chương 203. Quân đoàn thứ nhất rút lui
Tuy nhiên, Thương cố tấn công còn nhanh hơn.
Quân đội Phong Vân thành mới bắt đầu tách ra hai bên, một đạo quang ba liền rơi vào giữa bọn họ.
Ầm ầm!
Uy lực cực lớn ngay cả mặt đất cũng run rẩy vài phần.
Một đám mây nấm lớn hơn gấp đôi so với trước đây mọc lên.
Phạm vi nổ tung cao tới phương viên ngàn thước, mấy ngàn kỵ binh còn chưa kịp chạy ra trực tiếp tan thành tro bụi trong vụ nổ.
Ngay sau đó dư âm của vụ nổ mang theo sóng nhiệt khủng bố khuếch tán ra xung quanh.
Mắt thấy càng nhiều kỵ binh sắp bị dư ba này nuốt chửng, các đại võ tướng Phong Vân thành nhao nhao ra tay, vọt tới bên ngoài vụ nổ sử dụng linh lực tạo thành một cái lồng ở chung quanh, mạnh mẽ ngăn trở dư ba của vụ nổ.
Nhưng chỉ dựa vào bọn họ, vẻn vẹn cũng chỉ có thể làm chậm tốc độ khuếch tán dư ba, căn bản không cách nào ngăn cản toàn bộ.
Hơn mười tên Thiên Võ Cảnh Võ giả dung hết sức bú sữa mẹ để ngăn cản, nhưng vẫn bị dư ba không ngừng đẩy về phía sau, hai chân trên mặt đất vẽ ra một khe rãnh thật dài.
"Chúng ta cũng đi hỗ trợ."
Đúng lúc này, từ trong đội ngũ dong binh một nam tử dáng người khôi ngô lực lưỡng hô to một tiếng, sau đó liền mang theo vài tên võ giả Thiên Võ Cảnh cùng đi hỗ trợ.
Người này chính là dong binh đoàn mạnh nhất Phong Vân thành, đoàn trưởng, Nặc Khắc, uy vọng của hắn cũng không nhỏ.
Nhìn thấy Nặc Khắc dẫn đội đi hỗ trợ, võ giả Thiên Võ Cảnh của dong binh đoàn khác cũng không tiện nhàn rỗi, nhao nhao ra tay.
Cứ như vậy, dưới sự hợp lực của 50 võ giả Thiên Võ Cảnh, cuối cùng cũng thành công khống chế dư âm của vụ nổ trong phạm vi 2000 thước.
Tổn thất của quân đội cũng giảm xuống mức thấp nhất, nếu như không phải bọn họ đồng thời ra tay khống chế, dư ba vụ nổ này đủ để ảnh hưởng đến phương viên vạn thước.
Năm mươi võ giả Thiên Võ Cảnh, sau khi thành công ngăn cản dư ba khuếch tán, cũng không dám dừng lại quá lâu, vội vàng xoay người bỏ chạy, dù sao Thương cố vẫn còn ở phía trên như hổ rình mồi, bọn họ cũng không dám dừng lại quá nhiều.
Mà đội ngũ Phong Vân thành cũng đã sớm thừa dịp bọn họ ra tay ngăn cản dư ba rời xa chiến trường.
"Ầm Ầm."
Lúc trước một vài dong binh kêu gào phong tiếu thiên keo kiệt nhìn thấy mây nấm phía sau, nhịn không được nuốt nước miếng.
Một bộ cảm thấy may mắn, trong lòng cũng âm thầm cảm kích quyết định sáng suốt vừa rồi của Phong Tiếu Thiên.
Bởi vì nếu như không phải Phong Tiếu Thiên sớm để cho bọn họ tách ra hai bên, như vậy chắc chắn bọn họ sẽ chết dưới một đạo quang ba nổ tung.
"Thật sự là một đám chuột nhắt, chạy thật nhanh." Thương Cố lạnh lùng nói.
Nếu như không phải Phong Tiếu Thiên sớm để cho quân đội hai bên tản ra, hơn nữa mấy chục võ giả Thiên Võ Cảnh ra tay ngăn cản dư ba, một kích vừa rồi đủ để lấy đi tính mạng của mấy vạn người.
Nhưng hiện tại vẻn vẹn chỉ tạo thành mấy ngàn thương vong cho quân đội Phong Vân thành mà thôi.
Nhìn kỵ binh Phong Vân thành tản ra hai bên, Thương Cố hiển nhiên không có ý định buông tha cho tên gia hỏa áp đảo đệ nhất quân cuối cùng của hắn.
Giơ tay phải lên, nhắm về phía Phong Tiếu Thiên, chuẩn bị cho hắn một đợt sóng linh lực.
Kết quả ngay khi linh lực truyền đến cánh tay, tay phải Thương cố rốt cục không chịu nổi gánh nặng, đầu tiên là mạch máu không kiên trì được bạo liệt ra, điên cuồng phun ra máu tươi, sau đó cả cánh tay cứ như vậy nổ tung, trở nên huyết nhục mơ hồ.
Máu tươi cùng thịt vụn vẩy lên trên mặt Thương cố khiến hắn càng thêm dữ tợn.
"Đã đến cực hạn rồi sao."
Mặc dù phế đi một cánh tay, nhưng Thương Cố vẫn dị thường bình tĩnh, không có chút thống khổ nào.
Lúc này toàn thân hắn sớm đã chết lặng, đã không cảm giác được một tia đau đớn.
Sau khi liên tục sử dụng mấy đợt công kích cường độ cao, thân thể đã sớm ở bên bờ vực sụp đổ, mà lần cuối cùng liền trở thành ngòi nổ cho sự sụp đổ.
Chỉ thấy các mạch máu nhô ra trên người bắt đầu lục tục vỡ ra, đại lượng máu tươi như cột nước phun trào.
Thân thể bành trướng cũng nhanh chóng thu nhỏ như quả bóng bay xì hơi, làn da đỏ như máu cũng bởi vì mất máu quá nhiều bắt đầu dần dần tái nhợt.
Cả người cũng mất đi ý thức, ngã xuống phía dưới.
"Chủ soái!"
Hai bóng người vọt tới, một người trong số đó đem Thương Cố đang ngã xuống bắt lấy.
Người này chính là Thất Vũ, ở một bên hắn còn có Bắc Minh.
Mà đến lúc Thất Vũ đỡ được Thương Cố cũng là hoảng sợ.
Bởi vì lúc này Thương Cố nào còn có bộ dáng uy vũ khí phách trước kia, hiện tại đã biến thành một phế nhân gầy yếu như củi, hô hấp yếu ớt, khí tức khô héo, hiển nhiên là sống không được bao lâu.
Bắc Minh cùng Thất Vũ nhìn thấy bộ dáng Thương Cố rất bi phẫn, đường đường là Lục Thông đệ nhất tướng quân, cuối cùng lại rơi vào kết quả như thế.
"Nha nha nha, ta là Triệu Nhật Thiên thiếu chủ tiểu thành thứ mười ba, đám chuột nhắt còn không mau thúc thủ chịu trói."
Ngay khi hai người đang thương tâm, từ phương hướng vương thành Chu quốc vọt tới một người một ngựa, mặc khôi giáp màu trắng, tay cầm trường thương màu bạc, cư nhiên chỉ bằng một người đã giết được đến trung ương đội ngũ đệ nhất quân của bọn họ.
Triệu Nhật Thiên vốn là lúc trước đi theo Tiêu Chiến, Tiêu Vũ thành lập Tống Quốc, bất quá Tống Quốc nắm giữ toàn bộ thành trì đều bị Lục Thông chiếm lĩnh, trong đó cũng bao gồm tiểu thành thứ mười ba của Triệu Nhật Thiên.
Trận chiến lúc trước, người nhà Triệu Nhật Thiên toàn bộ chết trận, chỉ có hắn bị tướng lĩnh phe địch đánh trọng thương hôn mê, bị người khiêng đến vương thành Chu quốc mới nhặt được một cái tính mạng.
Cho nên Triệu Nhật Thiên bị nhà tan cửa nát nhà đối với người của Lục Thông có thể nói là hận thấu xương, vì thế hắn vốn còn đang thủ tường thành, nhìn thấy chủ soái địch nhân xa xa đang đại triển thần uy liền ngã xuống.
Hắn liền biết đây là cơ hội duy nhất hắn có thể tự tay trả thù, vì thế liền đơn thương độc mã giết tới nơi này.
Mà Thất Vũ cùng Bắc Minh hai người, tuy rằng kinh ngạc Triệu Nhật Thiên có thể một mình giết đến nơi này, nhưng đó cũng vẻn vẹn chỉ là kinh ngạc mà thôi, dù sao sau khi cảm nhận được đối phương chỉ có thực lực Linh Võ cảnh, hai người liền đều không đem Triệu Nhật Thiên để vào mắt.
Mắt thấy Triệu Nhật Thiên từ trên lưng ngựa nhảy lên cao, hướng bọn họ nhào tới, hoặc là nói là hướng Thất Vũ ôm Thương Cố vọt tới, Bắc Minh ở một bên vẻ mặt khinh thường, trực tiếp một quyền hướng Triệu Nhật Thiên đánh tới.
Triệu Nhật Thiên thấy thế vội vàng đem trường thương kề ở trước người ngăn cản.
Đùng!
Cảnh giới chênh lệch vẫn là phi thường rõ ràng, Triệu Nhật Thiên bị một quyền đánh bay lên không trung, cả người cũng trực tiếp bị một quyền này chấn động mất đi ý thức.
Bay ra một đường vòng cung thật dài, ngã vào trong đội ngũ bạch gia quân đuổi theo phía sau.
"Chậc, không có vũ khí, không thể trực tiếp một quyền đánh chết hắn." Bắc Minh có chút đáng tiếc nói, cự chùy của hắn bị Đại Bảo đánh bay, vừa rồi chỉ lo rút lui còn chưa kịp đi nhặt về.
Tuy rằng bọn họ rất muốn báo thù cho Thương Cố, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc, bởi vì dược lực tiềm lực đan của bọn họ lúc trước tiêu hao hết, thực lực cũng khôi phục đến cảnh giới ban đầu, hơn nữa hiện tại còn đang ở giai đoạn suy yếu sau khi dược hiệu qua đi.
Cho nên đã không tiếp tục chiến đấu, hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời lựa chọn rút lui.
Cũng may trước khi Thương Cố ngã xuống đã thành công giúp bọn họ dọa lui quân đội Phong Vân thành, làm cho đệ nhất quân bọn họ đạt được một thông đạo thoát hiểm.
Mà Bạch Vũ Thần ở khu vực nổ tung.
"Nhanh, tất cả đều đi vào tìm cho ta, nhất định phải tìm ra phụ thân ta." Bạch An Bình lo lắng gầm lên giận dữ.
Bạch An Bình phụ trách lãnh đạo bạch gia quân vốn còn chuẩn bị tiếp tục truy kích lục thông đệ nhất quân rút lui, nhưng khi hắn nghe binh lính phía dưới báo cáo Bạch Vũ Thần bị Thương Cố đánh bại, trước mắt còn sống chết không biết chết, liền ngay lập tức đình chỉ truy kích.
Sau đó quay đầu ngựa, đi tới khu vực nổ tung vừa rồi.
Lúc này nơi này còn bốc khói đen nồng đậm, căn bản nhìn không thấy tình huống bên trong, cho nên chỉ có thể phái võ giả cao giai đi vào tìm kiếm.
Đang lúc Bạch An Bình lo lắng vạn phần, thanh âm của Bạch Vũ Thần truyền đến.
"An Bình, khụ khụ, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, vô luận gặp phải chuyện gì cũng không được hoảng hốt, phải bình tĩnh đối mặt, ngươi vẫn là một chút tiến bộ cũng không có."
P/s: Hôm nay công việc nhiều quá ra được 3 chương thôi anh em thông cảm cho ad nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận