Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới
Chương 95. Chiếm đóng quan khẩu
Đại địa đã ngủ say, gió mát nhẹ nhàng thổi.
Ở quan khẩu do Phong Vân thành khống chế đang có một gã binh lính canh đêm tuần tra trên tường thành, chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng sẽ lập tức khiến cho hắn cảnh giác.
Bây giờ đang trong chiến tranh, phải ngăn chặn Minh quốc mới được thành lập xâm chiếm họ.
"Ai, Thạch Đầu, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, đến cùng nhau uống một chén" Cách người lính này không xa, một đám binh lính mặt ửng đỏ la hét.
Bên cạnh bọn họ còn có vài tên binh sĩ cũng là vẻ mặt ửng hồng buồn ngủ, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm chữ "Uống".
Có thể thấy được đám người này thật sự đã uống không ít.
"Không được, Minh quốc vừa mới thành lập, tùy thời đều có thể khai chiến với chúng ta, chúng ta lúc nào cũng phải chú ý động tĩnh ngoài thành, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ một địch nhân nào trà trộn vào" Binh lính tên là Thạch Đầu nói.
Mà một người cầm đầu trong đám binh lính uống rượu kia nói: "Xem ra tảng đá của chúng ta vẫn là một người lính tận trung, tận tụy, ta cảm thấy đội trưởng này của ta hẳn là cho ngươi mới thích hợp, ha ha ha ha.
"Ha ha ha ha" những binh lính khác cũng hùa theo.
Nhưng Thạch Đầu vẫn không hề động đậy, không để ý đến sự trào phúng của bọn họ tiếp tục nghiêm túc tuần tra quan sát phương xa.
Đội trưởng thấy Thạch Đầu không để ý tới mình, có chút không vui, khóe miệng nghiêng một cái, lảo đảo đi đến bên cạnh Thạch Đầu, một tay ôm lấy cổ hắn nói.
"Minh quốc là thứ gì chứ? Không phải chỉ là một tên phản tặc tự phong trên phế thổ thôi sao, không ai thừa nhận hắn, trong quan khẩu chúng ta có 5000 binh lính ở đây nghiêm túc chờ đợi, một là đám phản tặc phế thổ kia dám đến, tất sẽ để cho bọn họ có tới không trở về!
Đội trưởng này miệng đầy mùi rượu, hơn nữa quanh năm không đánh răng hôi miệng, dị thường khó ngửi.
Thạch Đầu cau mày bất động thanh sắc kéo dài khoảng cách một bước nói.
Cho dù như vậy, bọn họ có Vũ Thành Nghĩa có thể chiến thắng thực lực võ giả đỉnh phong Thiên Võ Cảnh, bọn họ nếu thật sự tiến đánh chúng ta, chúng ta rất khó chống cự.
"Hừ, cái gì gọi là chiến thắng, đó chỉ là luận bàn bình thường mà thôi, lần đó chỉ là Đào Giang Quân nhường cho Vũ Thành Nghĩa kia mà thôi, kết quả Vũ Thành Nghĩa kia không biết cảm ơn còn khắp nơi truyền bá lời đồn nói mình có thể chiến thắng Đào tướng quân của chúng ta, quả thực chính là hèn hạ đến cực điểm." Đội trưởng khinh thường nói.
Mà Thạch Đầu biết mình đã không cách nào cùng người say rượu trước mắt này câu thông, lúc trước Vũ Thành Nghĩa áp chế Đào tướng quân là chuyện rất nhiều người ở Phong Vân thành có thể nhìn thấy, lúc ấy hắn cũng trùng hợp ở đó, chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn biết, Minh quốc mới thành lập này tuyệt đối không đơn giản.
Đội trưởng thấy Thạch Đầu lại không để ý tới mình, lại tiến lên ôm bả vai hắn nói: "Yên tâm đi, bọn họ bất quá chỉ là một đám gà đất chó sành mà thôi, nhìn thấy cái chuông lớn phía trên không?" Đội trưởng chỉ vào chuông báo động ở phương xa hỏi.
"Thấy" người lính gật đầu.
Tuy rằng Phong Vân thành phái ra quân đội chủ lực đi tiền tuyến tác chiến, nhưng trong thành vẫn lưu lại 10 vạn đại quân, nếu đám phản tặc kia thật sự dám tiến công quan khẩu, chúng ta sẽ trước tiên rung chuông lớn, quân đội Phong Vân thành sẽ trong vòng mười phút chạy tới.
Hơn nữa, cho dù bọn họ muốn cướp đoạt quan khẩu này cũng là chuyện ban ngày, buổi tối ai còn không ngủ chứ?
Đội trưởng thấy binh lính lần nữa gật đầu đồng ý quan điểm của mình, liền đưa chén rượu trong tay trước mặt Thạch Đầu.
Nào, Thạch Đầu, hôm nay mọi người cao hứng, đến cùng chúng ta uống một cái thống khoái.
Thạch Đầu thấy rượu đưa tới trước mắt, chuẩn bị đưa tay đón, nhưng đột nhiên nhớ tới phụ thân từ nhỏ dạy dỗ hắn, trong lúc làm việc không thể lười biếng.
Vì vậy, một lần nữa tránh cánh tay của đội trưởng, đi vài bước và nói: "Bây giờ là trong thời gian canh gác đêm, ta không thể tự tiện rời khỏi vị trí, ngay cả khi Minh Quốc sẽ không tiến đánh chúng ta, chúng ta cũng không nên lơi lỏng."
Thấy binh lính mới tới trước mắt này không biết tốt xấu gì, hết lần này đến lần khác cự tuyệt mình, đang định nổi giận, đột nhiên nhìn thấy binh lính trước mắt vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía trước.
"Hả? Cái gì đó, đội trưởng mơ mơ màng màng nhìn theo tầm mắt Thạch Đầu.
"Ánh sáng?"
"Đuốc?"
"Rất nhiều đuốc?"
"Không tốt! Là địch tập kích, theo đuốc càng ngày càng nhiều, ánh sáng càng ngày càng gần, đội trưởng mơ mơ màng màng cũng trong nháy mắt bừng tỉnh, hắn biết, đối phương tuyệt đối là tới công thành, không có khả năng là đến nướng thịt.
Nhanh, rung chuông báo động! Đội trưởng giật mình lập tức lớn tiếng hô về phía binh lính gần chuông báo động nhất.
Chiếc chuông lớn này là do vật liệu đặc thù chế thành, tiếng vang thật lớn, chỉ cần gõ lên là có thể lập tức đánh thức binh lính đang ngủ say ở quan khẩu, hơn nữa thanh âm này còn có thể truyền đến Phong vân thành cách đó mười dặm, đến lúc đó Phong Vân thành cũng sẽ phái ra quân đội trợ giúp trước tiên.
"Chỉ cần chúng ta kiên trì được mười phút, Thành chủ liền có thể chạy tới" Đội trưởng trong lòng nghĩ.
"Vâng" Binh lính cách chuông báo động gần nhất tuy rằng cũng uống chút rượu, đầu có chút choáng váng, bất quá cũng may, sau khi nhìn ngọn đuốc rậm rạp hướng bọn họ tới gần, trong nháy mắt tỉnh rượu.
Vội vàng chạy về phía chuông báo động, nhưng vừa chạy chưa được hai bước, hai mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.
Mà ở phía sau binh lính ngã xuống đất đang đứng một hắc y nhân không biết xuất hiện từ lúc nào, nhưng từ đường cong bó sát người có thể thấy được, người này là một nữ nhân dáng người cực chuẩn.
Nếu đổi lại là bình thường, đội trưởng còn có thể híp mắt suy nghĩ cái gì đó, nhưng hiện tại hắn lại không có tâm tư này, lúc này hắn chỉ cảm giác được sởn tóc gáy, toàn thân tóc gáy dựng thẳng lên.
Bởi vì vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy tên binh lính kia vừa mới xoay người đi hai bước, sau lưng hắn liền không giải thích được xuất hiện một hắc y nhân, thậm chí không thấy rõ quỹ tích hắn ra tay, tên binh lính kia liền ngã xuống đất.
Sau đó hắc y nhân đột nhiên xuất hiện này lại đột ngột ở trước mặt hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.
Đúng vậy, không phải là cái gì trốn đi, mà là cứ như vậy biến mất.
Từ khi hắc y nhân xuất hiện đến khi biến mất bất quá chỉ là chuyện trong khoảng mấy giây thời gian, giống như bóng đen chợt lóe lên, binh lính liền ngã xuống đất.
Một màn khủng bố như thế tự nhiên đem toàn bộ cơn say vừa mới tỉnh một nửa toàn bộ biến mất.
"Thạch. . . Thạch Đầu. . . . Ah ah ah. ." Đội trưởng vừa định nhắc nhở binh lính bên cạnh mình cẩn thận thích khách.
Kết quả vừa quay đầu phát hiện ngay cả binh lính vẫn đứng bên cạnh mình cũng đã lặng yên không một tiếng động ngã xuống đất không dậy nổi, trực tiếp hoảng sợ tại chỗ bất động.
Sau đó lại quay đầu, xa xa một đám người vừa mới cùng mình uống rượu cũng là toàn bộ ngã xuống đất, lúc này đứng duy nhất trên tường thành cũng chỉ còn lại chính hắn.
Vô thanh vô tức trong nháy mắt đem mấy chục người gác đêm trên tường thành ngay cả tiếng kêu cũng không thể phát ra liền hạ gục toàn bộ, là chết hay sống còn không biết.
Đội trưởng vẻ mặt hoảng sợ rút thiết kiếm ra đứng trên tường thành yên tĩnh không tiếng động, cảnh giác nhìn chằm chằm chung quanh, hàm răng nhịn không được va chạm qua lại phát ra tiếng cách cách, mặc dù trong tay cầm thiết kiếm, nhưng cũng không cách nào mang đến cho hắn bất kỳ cảm giác an toàn nào.
Hắn rất muốn lớn tiếng hô to, nhưng lúc này hắn thật giống như bị bóp cổ bình thường không cách nào phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau đó một trận gió lạnh thổi qua, tựa hồ đem cơn say của hắn lại thổi lên, làm cho ánh mắt hắn nhịn không được nheo nheo một chút, nhưng lập tức lập tức liều mạng lắc đầu muốn làm cho mình tỉnh táo lên.
Lập tức đội trưởng lại mở mắt ra, liền phát hiện lúc này xung quanh hắn đã vô thanh vô tức vây kín hơn mười tên hắc y nhân, tất cả đều dùng một loại ánh mắt lạnh như băng nhìn mình.
Tâm lý phòng tuyến của tên đội trưởng này rốt cục cũng chịu không nổi, hai mắt lật một cái, miệng sùi bọt mép, sợ ngất đi.
Một người mặc đồ đen trong đó bỏ tấm khăn che mặt, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng, chửi bới nói: " Thế này đã bị dọa ngất, thật không có ý nghĩa."
"Được rồi, Tiểu Mặc, đừng chơi nữa, mau đi mở cửa cho Minh vương bệ hạ vào đi."
"Được rồi, ca ca" Mặc Mặc nghịch ngợm lè lưỡi nhỏ rồi xoay người rời đi.
Sau đó cửa quan khẩu chậm rãi mở ra dưới sự khống chế của thành viên ám bộ.
Bên ngoài quan khẩu quân đội đã đi tới gần nhanh chóng tràn vào trong quan khẩu.
Mà 5000 thủ thành quân còn đang ngủ say ở Quan Nội toàn bộ đều bị bắt làm tù binh.
Xin lỗi anh em nhé hqua bận quá nay bù lại nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận