Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới
Chương 244. Tâm ý
Lúc trước bọn họ cũng định tìm Kim Thiển vay tiền, bất quá sau khi thăng chức Kim Thiển bành trướng không thôi, Bạch Vũ Thần ngay cả mặt hắn cũng không gặp được, thật vất vả thông qua quan hệ mới gặp được hắn, tốt xấu gì cũng đồng ý cho vay tiền, nhưng lãi suất lại cao đến dọa người, chỉ có thể bỏ qua.
Đến lượt Tiêu Minh, Kim Thiển tự mình tới cửa bái phỏng không nói, còn bộ dáng lấy lòng, ngay cả lãi suất cũng không thu.
Chênh lệch giữa người và người sao lại lớn như vậy.
Vấn đề nên hỏi cũng đã được hỏi xong, vấn đề tài chính của Chu quốc cũng đã được xử lý, mắt thấy sắc trời đã tối, Tiêu Minh liền đứng dậy vỗ vỗ mông.
Nhìn thấy Tiêu Minh đứng dậy, Bạch Vũ Thần phản ứng lại, chủ động mở cửa cho Tiêu Minh: "Bệ hạ, chỗ ở của ngài ta đã an bài xong, ta dẫn ngươi qua. ”
Tiêu Minh khoát tay áo: "Không cần, an bài người dẫn đường cho ta là được, hội trưởng Kim hiện tại đã trở về điều động tài chính, các ngươi tối nay chuẩn bị trước, ngày mai bàn giao xong dẫn ta đi bắc nam thành các ngươi xem một chút. ”
"Tuân mệnh." Bạch Vũ Thần hiện tại quả thật còn có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, cho nên cũng không tiếp tục dây dưa.
Về phần Tiêu Minh nói rõ sang mai muốn đi Nam Bắc thành, Bạch Vũ Thần không cần nghĩ cũng biết là hướng về bí cảnh.
Bất quá Bạch Vũ Thần cũng không ngại, nếu đã quyết định trung thành với Tiêu Minh, như vậy có vài thứ không thể che giấu, để Tiêu Minh nhìn bí cảnh kia đồng thời cũng có thể thuận tiện cho Bạch Khởi xem Tiêu Minh có phải là Thiên mệnh chi tử trong miệng hắn hay không.
An bài một cung nữ dẫn đường cho Tiêu Minh, sau khi đưa mắt nhìn Tiêu Minh rời đi, Bạch Vũ Thần lập tức quay đầu nhìn về phía Bạch Chính ở một bên nói:
"Ngày mai Kim Thiển sẽ đưa tới 1000 vạn kim tệ, đêm nay chúng ta khẩn trương chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm ngày mai ta muốn dẫn Minh Vương bệ hạ đi Nam Bắc thành một chuyến, sự việc Chu quốc tạm thời giao cho ngươi xử lý."
"Vâng, Phụ thân." Bạch Chính cung kính trả lời.
Rất nhanh, Tiêu Minh liền được đưa đến một tẩm cung.
"Đến đây là được rồi, lui ra đi." Tiêu Minh ý bảo cung nữ rời đi.
"Vâng."
Tiêu Minh đi vào trong tẩm cung, quan sát kiến trúc bên ngoài.
Tòa tẩm cung này vốn là Bạch Vũ Thần dùng để nghỉ ngơi, bất quá sau khi tiếp nhận Chu quốc vẫn bận rộn đầu óc choáng váng, mỗi ngày đều ngủ trong thư phòng, cho nên tẩm cung được cải tạo này Bạch Vũ Thần ngược lại một lần cũng chưa từng ở, hiện tại còn trực tiếp biến thành chỗ Tiêu Minh nghỉ ngơi.
Trang trí ở đây là tốt, các tòa nhà tinh tế xinh đẹp, cổ xưa.
Tiêu Minh hài lòng gật gật đầu, vừa đi tới cửa phòng, không đợi Tiêu Minh đẩy cửa đi vào, cửa phòng đã tự mình mở ra, Vũ Linh mặc đồ ngủ xuất hiện trước mắt Tiêu Minh.
Áo ngủ của Vũ Linh rất đơn bạc, dưới ánh trăng, Tiêu Minh thậm chí có thể mông lung nhìn thấy đường cong mê người của Vũ Linh, Vũ Linh không hề che giấu, cứ như vậy lặng lẽ đứng, làm cho người ta có loại cảm giác tim đập thình thịnh.
"Ngươi..." Tiêu Minh vừa định mở miệng hỏi, vì sao Vũ Linh lại xuất hiện ở trong phòng mình, đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi vỗ đầu.
Cũng không phải Vũ Linh xuất hiện trong phòng hắn, mà là Bạch Vũ Thần cho rằng Tiêu Minh và Vũ Linh là loại quan hệ này, cho nên an bài bọn họ ở cùng một chỗ.
Nghĩ đến đây là một hiểu lầm, Tiêu Minh lúng túng sờ sờ mũi, làm thân sĩ Tiêu Minh lễ phép nói:
"Ta đi nơi khác ngủ." Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Thấy Tiêu Minh muốn rời đi, Vũ Linh vội vàng hô: "Chờ một chút. ”
Nghe thấy Vũ Linh gọi mình, Tiêu Minh nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Vũ Linh.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Vũ Linh hơi phiếm hồng, nàng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nàng chỉ là không muốn Tiêu Minh nhanh như vậy liền rời đi, cho nên vừa rồi dưới tình thế cấp bách, theo bản năng liền gọi Tiêu Minh lại.
Nhưng hiện tại Tiêu Minh dừng bước, Vũ Linh lại không biết nên nói cái gì cho phải, cố gắng tổ chức ngôn ngữ, dừng một hồi, ma xui quỷ khiến phun ra một câu:
"Tối... Tối nay bệ hạ có thể ở lại với ta không. ”
Nghe Vũ Linh chủ động nói như vậy, Tiêu Minh nhất thời trợn tròn hai mắt, khiếp sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Linh.
Vũ Linh những lời này lượng tin tức có chút lớn a, nửa đêm, cô nam quả nữ, một hồi ở cùng này có thể sẽ xảy ra chuyện a.
Hơn nữa loại giai nhân cấp bậc như Vũ Linh, một nụ cười đều là động lòng người như vậy, mặc kệ từ góc độ nào nhìn lại, đều làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Vũ Linh này gương mặt xinh đẹp có hiệu quả mị hoặc, Tiêu Minh càng nhìn, ngược lại càng mê mẩn.
Lúc đầu, Vũ Linh còn mạnh dạn đối diện với Tiêu Minh.
Nhưng cuối cùng, thật sự không ngăn cản được ánh mắt mang theo tính xâm lược kia, lúc này mới e lệ cúi đầu.
Nhưng Tiêu Minh hiển nhiên không có ý định buông tha nàng như vậy, một tay ôm thắt lưng Vũ Linh, để cho Vũ Linh cùng mình kề sát vào nhau, sau đó đầu bắt đầu chậm rãi cúi xuống phía dưới.
Nhìn thấy mặt Tiêu Minh càng ngày càng gần mình, Vũ Linh theo bản năng nhắm mắt lại, lông mi dày đặc khẽ rung động, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhếch lên, toát lên nội tâm khẩn trương cùng chờ đợi.
Cứ như vậy, Tiêu Minh trực tiếp hôn lên.
"Ưmm..."
Tiêu Minh chẳng những miệng không nhàn rỗi, ngay cả hai tay cũng không an phận.
Hai bàn tay ngọc của Vũ Linh khẩn trương nắm chặt, không phản kháng, tùy ý hai tay Tiêu Minh tàn sát bừa bãi trên người mình.
Tiêu Minh vừa đưa lên tay, trong lòng nhất thời sung sướng, trong bộ đồ ngủ đơn bạc của Vũ Linh không có gì cả, cái này thuận tay rất nhiều.
Thật lâu sau, thẳng đến khi Vũ Linh sắp thở không nổi, Tiêu Minh mới chịu buông tha.
Tiêu Minh chỉ cảm thấy trên tay mình còn lưu lại một ít dư vị ấm áp, cùng với một cảm giác trơn nhẵn mịn màng.
Lại nhìn Vũ Linh lúc này đang mím cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, hai má ửng hồng, trong mắt có một ít ánh sáng kiều diễm chưa tán, còn dùng mị nhãn liếc Tiêu Minh một cái.
Thấy vậy, Tiêu Minh nào còn có thể nhịn được, hắn nhìn ra tâm ý của Vũ Linh, tuyệt thế giai nhân yêu thương nhung nhớ, Tiêu Minh cũng không phải không thể a, làm sao còn có thể cự tuyệt.
Trực tiếp ôm Vũ Linh lại, nâng chân sau lên, một cước đóng cửa phòng lại.
......( Đoạn này các đạo hữu tự tưởng tượng nhá )
Hoàng triều lợi kiên, trong cung điện ở hoàng đô.
Một người đàn ông mặc đồ đen bước vào đại sảnh quỳ gối ở giữa hội trường.
Điện chủ đại nhân, hôm nay Sát Điện điện chủ đột nhiên mất liên lạc, chúng ta đã thử phái người vào thành xem xét tình huống, bất quá bị người âm thầm đánh lén, điều tra viên tổn thất thảm trọng.
Nhưng vẫn nhận được tin tức trọng yếu, vương thất Lục Thông mà Sát Điện điện chủ ủng hộ bị một thế lực tên phản kháng quân đột nhiên quật khởi tiêu diệt, sát điện điện chủ không biết sống chết, hơn nữa bên cạnh lục thông quốc vương mới nhậm chức có một người thức tỉnh huyết mạch Long tộc bảo hộ. ”
Nghe được báo cáo, lão giả trung niên ngồi ở trên chậm rãi mở hai mắt ra, lão giả nhìn như long chung lão thái, giống như thần thái sắp nhập thổ, nhưng nhìn hai mắt bốc lên tinh quang của hắn lại không giống như tuổi của hắn thể hiện bên ngoài.
Nếu như nói Tạp Lai Nhĩ là đoản chủy của Lợi Kiên Hoàng triều, phụ trách ám sát.
Như vậy lão giả trước mắt này chính là tai mắt lợi kiên hoàng triều, phụ trách điều tra.
"Long tộc huyết mạch?."
Lão giả nhíu mày, khả năng đầu tiên hắn nghĩ đến chính là người của đế quốc.
Dù sao thủ đoạn có thể làm cho nhân loại thức tỉnh huyết mạch Long tộc cũng chỉ có đế quốc mới có được, mà không phải người của đế quốc đều có thể thức tỉnh huyết mạch Long tộc, trừ phi đạt được đại kỳ ngộ, nếu không chỉ dựa vào chính mình cơ bản không có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận