Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới
Chương 14. Giúp mọi người bỏ cờ bạc.
Lý Kim đâm vào phía sau lưng Bạch Hổ, cũng không có cảm giác đã đâm trúng đối phương.
Trong lòng giật mình: " Không xong, là tàn ảnh."
Mà Bạch hổ đúng lúc này đã xoay người lại, khom lưng nửa ngồi trên mặt đất, nắm tay phải tụ thế, trường thương cắt ngang qua mái tóc bạc của hắn, cắt đứt vài sợi.
Lúc này khí thế Bạch Hổ đã khóa chặt Lý Kim.
Lý Kim trong lúc nhất thời không kịp thu thương đón đỡ, lập tức sử dụng võ kỹ " Kim thân ", phối hợp với kỹ năng thiên phú của bản thân biến bản thân thành một tiểu kim nhân, Lý Kim sau khi đột phá Linh Võ cảnh đã thức tỉnh Kim nguyên tố, là nguyên tố có tính phòng ngự cao nhất trong ngũ đại nguyên tố, ý đồ bảo vệ bản thân khỏi công kích của Bạch Hổ.
" Bạch Hổ biến " kỹ năng biến thân của Bạch Hổ cũng được kích hoạt, xem ra cái tên của hắn cũng bởi thức tỉnh kỹ năng này mà có được, sau khi sử dụng kỹ năng này hắn biến thành một con Bạch Hổ hình người, sắc mặt biến thành càng trắng, thân thể bành chướng thêm một vòng, cánh tay dài nổi lên lông trắng, móng tay cũng dài ra lộ vẻ sắc bén.
Cho dù Tiêu Minh ngồi trong khán phòng cũng có thể cảm giác được rõ ràng Bạch Hổ hiện tại so với lúc trước mạnh hơn không chỉ gấp đôi, nghe nói “ Bạch Hổ biến” là kỹ năng bản mệnh của Bạch Hổ.
Kỹ năng bản mệnh là kỹ năng khi vừa sinh ra đã có, cùng với kỹ năng thức tỉnh khi đột phá Linh Võ cảnh có chỗ bất đồng, giống nhau duy nhất đều là kỹ năng thiên phú, Nếu so sánh kỹ năng bản mệnh cùng kỹ năng thiên phú thức tỉnh sau khi đến Linh Võ cảnh thì kỹ năng bản mệnh mạnh hơn nhiều, hơn nữa theo ghi chép từ mấy ngàn năm trước cũng phát hiện, người thức tỉnh kỹ năng bản mệnh đều có thiên phú xuất chúng, nếu không chết yểu mà nói thì chắc chắn có thể đột phá đến Vương cảnh.
Cho nên mặc kệ gia tộc nào, chỉ cần xuất hiện một vị có kỹ năng bản mệnh đều nhận được gia tộc toàn lực bồi dưỡng từ nhỏ, dù là hài tử bình dân một khi phát hiện sở hưu kỹ năng bản mệnh cũng sẽ bị các đại gia tộc mang về bồi dưỡng, không quản cha mẹ bọn họ có đồng ý hay không.
Đây cũng là vì cái gì từ nhỏ Bạch Hổ đã được Thái gia gia của mình yêu thích, tự mình bồi dưỡng hắn.
Trở lại võ đài.
Lý Kim đem bản thân phòng ngự vận dụng đến cực hạn, ý đồ bảo vệ bản thân khỏi đòn công kích của Bạch Hổ, nhưng ...
Bành!
Chỉ thấy trên đài thi đấu một tiểu kim nhân giống như một hỏa tiễn bị đánh bay ra ngoài, đập thẳng lên bức tường bảo vệ, trực tiếp tạo thành một cái hố, bốc lên khói bụi mịt mù.
Đợi khói bụi tan đi, Lý Kim cả người cắm vào trong tường, toàn thân Kim thân thối lui, thất khiếu chảy máu, không nhúc nhích một chút nào.
Đôi mắt Bạch Hổ từ đầu đến cuối một mực nhắm chặt, mặc dù như vậy Lý Kim vẫn bại.
Trận đấu chấm dứt, Lý Kim bị khiêng đi cứu chữa, nhưng Bạch Hổ còn không có ý tứ rời đi, còn tại trên đài thi đấu nhắm mắt đứng đó.
Ngay tại thời điểm mọi người còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, răng rắc!
Mọi người đồng loạt nghe được âm thanh như có đồ vật bằng sứ nào đó nứt vỡ.
Răng rắc! Răng rắc!
" Đây là thanh âm gì." Có người thì thầm nói.
Một số người linh mẫn hơn một chút đột nhiên chỉ vào Bạch Hổ trên đài thi đấu nói: " Thanh âm là từ bên kia truyền đến."
" Hắn ... hắn lại đột phá."
" Không, hắn có lẽ vừa mới bắt đầu trùng kích bức tường ngăn cản, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra Bạch Hổ từ lúc bắt đầu đều nhắm mắt ư, hắn có lẽ từ lúc đó đã đến ngưỡng cửa đột phá, xem tình huống hiện tại hắn có lẽ sắp thành công rồi."
" Không phải đâu, hắn vậy mà còn có thể một bên đột phá một bên chiến đấu, thiên phú này cũng quá kinh khủng a"
" Hắn năm nay mới 18 tuổi thôi đó, vậy mà muốn đột phá lên Linh Võ cảnh trung kỳ rồi hả?"
" Cái này có gì mà ngạc nhiên, người ta chính là hậu nhân Trấn Nam Vương, hơn nữa lại còn được chính Trấn Nam Vương tự tay dạy bảo đấy, có thành tựu như vậy không phải rất bình thường sao?"
Lúc này có một thanh niên bộ mặt chưa trải sự đời nói , thật giống như người đứng trên võ đài không phải Bạch Hổ mà là hắn vậy.
Theo linh khí phụ cận tụ tập trên người Bạch Hổ, toàn trường mấy vạn người chứng kiến hắn đột phá đến Linh Võ cảnh trung kỳ, trở thành đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Đại Chu vương quốc.
Thấy vậy, Tiêu Minh quay sang nhìn Vũ Linh hỏi: " Có nắm chắc không?"
" Không thành vấn đề, ngươi yên tâm đi."
"Vậy, chúng ta cũng nên đi thôi."
Lập tức, hai người đứng dậy, ly khai khán phòng, Vũ Linh đem mặt nạ trả lại cho Tiêu Minh, lộ ra dung mạo tuyệt mỹ của nàng.
Tiêu Minh đi vào sòng bạc Vạn Bảo, nơi đây đã chen chúc người, dù đã đặc biệt mở thêm vài cửa sổ, vẫn khó giải quyết vấn đè chen lấn ở đây.
Tiêu Minh tìm một thị vệ đưa ra thẻ Bạch Ngân của mình liền được đưa tới gian phòng dành cho khách VIP.
Ở đây cực kỳ thoải mái, bên cạnh có khu nghỉ dưỡng chuyên môn, ngoài ra còn có trà ấm miễn phí, bên cạnh có hai cửa sổ có thể đặt cược, trên cửa sổ ghi tỉ lệ đặt cược, trước mắt Vũ Linh cùng Bạch Hổ tỉ lệ đặt cược là 1 so 10.
Hơn nữa chênh lệch vẫn còn tăng lên, 1 so 11. Qua một hồi lại 1 so 12.
Tại trong phòng VIP , còn có mấy chục người ngồi bên cạnh khu nghỉ ngơi xem tỉ lệ đặt cược biến hóa, trong đó còn có mấy vị ca ca của mình, Cửu vương tử cùng Thập nhị vương tử.
Tiêu Minh lúc vừa tiến vào bon họ cũng chỉ nhìn sang liền quay đầu tiếp tục xem tỉ lệ đặt cược.
Cũng may Tiêu Minh đã thay đổi bộ dạng, nếu không sẽ bị nhận ra, trực tiếp đi đến một cửa sổ khác, lấy mảnh giấy từ nhân viên bên trong cửa sổ đưa, bên trên viết cược ai, cược bao nhiêu, ghi số thẻ của mình sau đó trả tiền là được rồi. Chỉ cần mình thắng, kim tệ tự động chuyển đến trong số thẻ đó.
Tất cả thao tác này nhằm bảo mật thông tin người tham gia cá cược, phòng ngừa người khác tìm được rồi cướp tài sản.
Cũng chính vì như vậy sòng bạc Vạn bảo này mới có thể lực áp các sòng bạc khác trên lãnh thổ Vương quốc.
Tiêu Minh cũng không tính một lần quăng hết 80 vạn kim tệ vào một lần, mà trước cược Vũ Linh 10 vạn, nhân viên trong cửa sổ thấy trên giấy Tiêu Minh đưa viết cược Vũ Linh, thì dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn.
Vốn Vũ Linh cùng Bạch Hổ tỉ lệ đặt cược đã lên đến 1 so 18, khi gần đến 1 so 20 liền đột ngột thay đổi thành 1 so 15.
Sự thay đổi đột ngột khiến các con bạc chú ý, bất quá cũng may bởi vì chấn động không lớn nên bọn họ cũng không coi vào đâu, tiếp tục đặt cược.
Mà sau khi Tiêu Minh biết rõ mức độ ảnh hưởng, cứ qua một đoạn thời gian cược một lần mỗi lần chỉ cược 3 vạn.
Làm như vậy có thể đảm bảo tỉ lệ đặt cược bảo trì ở khoảng 1 so 15.
Chỉ có làm như vậy mới có thể chạm rãi đưa toàn bộ số tiền của hắn cược vào nhưng lại khiến tỉ lệ đặt cược không thay đổi quá lớn, khiến cho càng nhiều người tham gia vào.
Tiêu Minh trong nội tâm tự an ủi mình:" A Di Đà Phật, giúp mọi người bỏ cờ bạc, công đức vô lượng a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận