Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới

Chương 8. Vũ Linh

Tiêu Minh cùng Vũ Thành Nghĩa nói chuyện không sai biệt lắm, liền cửa đại sảnh xuất hiện hai người.
Người đến chính là con gái Vũ Thành Nghĩa, Vũ Linh, mặc dù hiện tại tu vi không còn nhưng nàng vẫn mặc một bộ áo giáp màu bạc hoa lệ, khí chất lạnh lùng như tuyết ngay cả nữ tử nhìn cũng đều động tâm chứ nói chi đến những đại nam tử khác.
Tiêu Minh không thừa nhận cũng không được, trông thấy Vũ Linh từ dung mạo, dáng người, khí chất đều là hoàn mỹ nhất, so với những minh tinh ở kiếp trước chỉ hơn chứ không kém.
Mà đi bên cạnh Vũ Linh là thiếp thân nha hoàn của nàng, một thân váy hoa sen mà xanh nhạt, lộ ra gương mặt khả ái, khoảng chừng mười hai mười ba tuổi.
Nhưng tiểu loli mười hai mười ba tuổi này mặt đỏ răng trắng, da thịt nõn nà, điển hình mỹ nhân bại hoại ah, tiểu loli này tương lai lớn lên nhất định là một mỹ nữ khuynh nước khuynh thành, nàng trốn sau Vũ Linh sợ hãi nhìn Tiêu Minh.
Tính anh: Vũ Linh
Chủng tộc: Nhân loại
Cảnh giới: Không ( đan điền vỡ nát )
Tuổi: 16
Huyết mạch tiềm lực: S
Thiên phú kỹ năng: [ Tiên thiên Băng nguyên tố ]
Hậu thiên thiên phú: [ Không ]
--------------------------------
Tính danh : Tiểu Thúy
Chủng tộc: Nhân loại
Chức nghiệp: Nha hoàn
Cảnh giới: Chân Võ cảnh sơ giai
Tuổi: 13
Huyết mạch tiềm lực: A
Thiên phú kỹ năng: [ Mộc nguyên tố ]
Hậu thiên thiên phú: [ Không ]
Căn cứ lời đồn trước đây về thiên phú của Vũ Linh, Tiêu Minh đã đoán được nàng có thể là cấp độ S, cho nên cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Nhưng cô nha hoàn huyết mạch tiềm lực rõ ràng là cấp độ A, lại khiến Tiêu Minh có chút kinh ngạc.
Dù sao sáng nay, trong 10 vạn đại quân hắn cũng chỉ tìm ra 3 người cấp độ A, cô nàng Vũ Linh này thì hay rồi, một nha hoàn cũng đạt đến cấp độ A.
Tiểu Thúy vốn có chút sợ hãi Tiêu Minh chỉ dám trốn sau lưng Vũ Linh vụng trộm nhìn hắn, kết quả phát hiện ánh mắt Tiêu Minh nhìn lại mình càng khiến nàng sợ hãi đem đầu rụt trở về.
Vốn Vũ Linh không thích Vương tộc, nghe nha hoàn nói nàng nhìn thấy một vương tử đêm khuya còn đến tìm phụ thân mình, có chút lo lắng bèn chạy đến xem sao.
Hiện tại phát hiện Tiêu Minh rõ ràng còn híp mắt nhìn chằm chằm nàng cùng Tiểu Thúy trong nội tâm càng u ám.
Vũ Linh u ám muốn nói cái gì thì bên cạnh Vũ Thành Nghĩa nhìn lại nói:" Vương tử điện hạ đây chính là ái nữ của ta, Vũ Linh."
Sau đó hắn hướng Vũ Linh nói: " Linh nhi ah, ta giới thiệu với con vị này chính là Đại Chu vương quốc Thập Tam vương tử điện hạ, cũng là chủ tử sau này của Vũ gia chúng ta, còn không mau qua đây bái kiến điện hạ."
" Chuyện này..."
Vũ Linh nghe phụ thân nói như vậy trực tiếp ngây người một lúc, bởi vì chuyện lúc trước, phụ thân đối với Vương tộc cực kỳ căm ghét, như thế nào hiện tại đột nhiên lại quy thuận một vị vương tử khác, nhìn nét mặt phụ thân hồng hào, vẻ mặt tươi cười không giống như bị uy hiếp.
" Đợi một chút! vẻ mặt hồng hào? Phụ thân người?"
Thấy Vũ Linh tựa hồ đã phát hiện, Vũ Thành Nghĩa trực tiếp trả lời:" Đúng vậy, nhờ phúc Tiêu Minh điện hạ hiện tại kinh mạch của ta chẳng những được chữa khỏi mà ngay cả cảnh giới cũng đột phá, hiện tại cảnh giới ta đã là Thiên Võ cảnh trung kỳ rồi."
Nói xong không quên thể hiện ra khí tức thuộc về Thiên Võ Cảnh trung kỳ của mình.
Cẩm nhận cảnh giới của phụ thân, Vũ Linh trong ánh mắt u buồn bỗng hiện lên nét vui mừng mơ hồ có thể thấy được lệ quang,
" Thật sự quá tốt rồi, con biết mà, gia gia nhất định phù hộ chúng ta, phụ thân nhất định có thể khôi phục mà, Vũ gia chúng ta cũng không sợ người khác khi dễ nữa rồi."
Vũ Linh nhào vào lòng phụ thân, mà Vũ Thành Nghĩa thì vỗ vỗ lưng nàng an ủi: " Yên tâm đi, Vũ gia chúng ta quật khởi giờ mới bắt đầu, sau này đi theo vương tử điện hạ, sẽ không còn ai bị người khác bắt nạt nữa."
Vũ Linh lúc này cũng biết, phụ thân của mình có thể khôi phục cũng nhờ sự trợ giúp của Tiêu Minh, đối với Tiêu Minh cảm giác cũng bỗng chốc tốt hơn nhiều, vội vàng lau đi nước mắt hướng Tiêu Minh hành lễ: " Vũ Linh bái kiến vương tử điện hạ."
Bên cạnh Tiểu Thúy tựa hồ không có sợ hãi như vừa rồi cũng hướng Tiêu Minh hành lễ.
" Ân, Nếu đã gặp, như vậy ít ra cũng phải có quà gặp mặt chứ, Vũ tướng quân, lấy viên đan dược kia ra đi."
Vốn Tiêu Minh vừa vặn có một viên ( vật phẩm hoàn mỹ ) Cửu chuyển phục điền đan, ý định để Vũ Thành Nghĩa giao cho Vũ Linh.
Hiện tại Vũ Linh đã đến rồi, như vậy cho nàng sử dụng ngay tại chỗ liền tốt rồi.
" Vâng."
Nói đến đây Vũ Thành Nghĩa lần nữa nhịn không được lộ ra dáng tươi cười, cẩn thận từng ly từng tí lấy hộp đan dược trong nhẫn trữ vật giao cho Vũ Linh đồng thời giải thích cho nàng.
Sau khi Vũ Linh biết viên đan dược này có thể chữa khỏi đan điền của nàng liền tiến đến cảm tạ một lần nữa, liền dưới sự thúc dục của Tiêu Minh nuốt viên đan dược xuống.
Rất nhanh, nàng cảm giác thân thể của mình xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bản thân cùng thiên nhiên càng thêm thân cận, phảng phất có thể dung nhập vạn vật, khống chế vạn vật.
Độ ẩm xung quanh bắt đầu giảm xuống, trong không khí linh khí bắt đầu không tự chủ chảy vào trong linh thể Vũ Linh, cảm giác quen thuộc lần nữa trở về, Vũ Linh khôi phục thực lực Linh Võ sơ kỳ như cũ.
Tiêu Minh lại cho nàng một viên một năm kinh nghiệm đan cùng một viên Dưỡng khí đan trực tiếp để cho tu vi Vũ Linh đột phá đạt đến Linh Võ cảnh hậu kỳ.
Sau một hồi dặn dò Tiêu Minh cũng chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, nói chỗ của tân binh cho Vũ Thành Nghĩa dặn hắn ngày mai đến bên đó tụ hợp, liền rời đi.
Mà Vũ linh cũng Vũ Thành Nghĩa muốn hộ tống Tiêu Minh trở về, nhưng bị Tiêu Minh cự tuyệt.
" Tiêu Minh điện hạ hắn đến cùng là người như thế nào, rõ ràng một kỳ tài ngút trời lại ẩn nhẫn đến nay."
Nhìn bóng lưng Tiêu Minh rời đi, Vũ Linh nhịn không được quay sang hỏi phụ thân.
Vũ Thành Nghĩa một mực đưa mắt nhìn bóng lưng Tiêu Minh thẳng đến lúc biến mất trong bóng tối, mới ngẩng đầu hướng về ánh trăng trên bầu trời, đáp:
" Cụ thể như thế nào ta không rõ lắm, nhưng chúng ta chỉ cần biết rõ, hắn là cứu tinh của Vũ gia chúng ta, về sau cũng là một trong những người đứng đầu Khải Nguyên đại lục này, mà Tiêu Minh điện hạ sẽ đem theo chúng ta chứng kiến hết thảy lịch sử là đủ rồi."
" Phụ thân nói đúng."
Con mắt Vũ Linh vẫn còn nhìn chăm chú con đường Tiêu Minh ly khai, tuy không còn thấy bóng hình Tiêu Minh nữa nhưng nàng vẫn si ngốc đứng đó.
Vũ Linh nở nụ cười, cười rất vui vẻ, nụ cười tựa đóa Tuyết Liên Hoa xinh đẹp, đáng tiếc tại đây đem đen như mực không ai có thể thưởng thức, nếu không sẽ bị nụ cười này làm cho mê mẩn tại chỗ.
Bởi vì Tiêu Minh xuất hiện, lại để cho nàng trông thấy một tương lai tràn đầy hy vọng... Cùng chờ mong.
Tiêu Minh không quay trở về chỗ ở, mà đi đến quân doanh đơn sơ của mình ngoài Vương thành, ở đây đã chuẩn bị cho hắn một gian phòng, nhìn thời gian hệ thống vừa vặn đã qua ngày mới hắn liền đánh dấu điểm danh, cũng lười xem phần thưởng vùi đầu vào giường ngủ thiếp đi.
[ Đánh dấu thành công ]
[ Chúc mừng ký chủ nhận được ( vật phẩm sử thi ) Bách Khoa toàn thư toàn bộ hệ kỹ năng x 1 ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận