Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 213:

Chương 213:Chương 213:
Trưởng thôn đứng cửa thôn nghênh đón các khách mời, phụ trách đưa bọn họ tiến vào đại hội thôn dân, còn về phần các khách mời có thành công hay không thì phải tự dựa vào bản lĩnh của mình.
Chiếc xe buýt nhỏ của chương trình dừng lại cách cửa thôn một đoạn, đám người lục tục bước xuống.
"Bác gái Liễu" ưỡn bụng bầu đi trước,'Bác gái Trân" đỡ "bà Giang" đi theo bên cạnh, bốn người còn lại đi theo sau cùng.
Vừa tới cửa thôn liền thấy một người đàn ông mặc âu phục không vừa người, vẻ mặt nham hiểm híp mắt nhìn bọn họ.
Thấy đám người Liễu Minh Khiêm đang đi tới, Tiểu Lý hết sức vui mừng: "Bạn học cũ à, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi còn tưởng rằng các cậu không đến chứ!"
Tiểu Lý đi lướt qua đám người Liễu Minh Khiêm, kích động cầm tay Ôn Vãn Ngưng.
Vẻ mặt các khách mời đều vô cùng mờ nịit.
Còn có bạn học cũ nữa à?
Bọn họ cho rằng đây là kịch bản mà đạo diễn Du đã bàn với trưởng thôn. Ôn Vấn Ngưng thủ vai Ôn khách hàng sống ở thôn Tình Xuyên từ nhỏ, có bạn học cũ nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Đã mười mấy năm trôi qua, đối phương không nhận ra Ôn Vấn Ngưng cũng không có gì lạ.
Vì vậy, Ôn Vãn Ngưng phối hợp diễn theo kịch bản của đối phương: "Đâu có, đại hội quan trọng như vậy, sao chúng tôi có thể không đến được!"
Tiểu Lý gật đầu: "Đúng vậy, đây là công trình trọng điểm của quốc gia! Chỉ cần cậu hiểu rõ thì sẽ biết là tôi không lừa cậu! Chúng ta sẽ dẫn dắt mọi người hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước, cùng nhau xây dựng một đất nước thịnh phát!"
Bên cạnh, Chu Trạch Hủ nhỏ giọng nói với Giang Minh Khải: "Không hổ là trưởng thôn, chỉ là một cái đại hội thôn dân thôi mà anh ta còn có thể thổi phồng thành công trình quốc gial"
Giang Minh Khải cũng gật đầu đồng ý.
Tiểu Lý lại nhìn sang mấy khách mời khác, hưng phấn nói: "Bạn học cũ, không ngờ lần này cậu lại dẫn theo nhiều người như vậy đến! Yên tâm, lời lúc trước tôi nói với cậu đều là thật, vậy thì chúng ta hãy cũng nhau thực hiện dự án, cùng nhau kiếm tiền!"
"Đúng vậy!"Ôn Vấn Ngưng vui vẻ gật đầu.
Tuy rằng không biết đối phương nói cùng nhau kiếm tiền là làm cái gì, nhưng chắc hẳn đó là kịch bản của đạo diễn Du, bọn họ chỉ cần hùa theo là được!
Trò chuyện thêm hai ba câu, Tiểu Lý vẫy tay, một chiếc xe buýt nhỏ dừng lại trước mặt bọn họ.
"Đường đi khá xa, chúng ta ngồi xe sẽ thuận tiện hơn nhiều."
Thôn Tình Xuyên không nhỏ, các khách mời cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, lần lượt lên xe.....
Sau khi chiếc xe buýt nhỏ rời đi không lâu, lại có thêm một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng đi tới cửa thôn.
Trên ống quần màu đen của anh ta có dính chút bùn đất.
"Thật là, biết vậy thì tôi đã không uống sữa vào buổi sáng, đau bụng chết tôi rồi!" Người đàn ông ôm bụng oán giận nói.
"Khách mời chắc là đã đến rồi nhỉ? Tôi thân là một cán bộ thôn mà lại đến muộn, thật xấu hổ"
Người đàn ông đi tới cửa thôn, nhưng bên trong lại không có ai cả.
Anh ta bối rối nâng kính: "Mọi người đâu rồi???"
*
Chiếc xe buýt nhỏ chạy thẳng vào rừng.
Quãng đường đi khá dài, dường như đã ra khỏi lãnh thổ thôn Tình Xuyên.
Ôn Vãn Ngưng là một kẻ mù đường, căn bản không phát hiện ra có chỗ nào khác thường.
Nhưng Liễu Minh Khiêm lại có chút nghi ngờ, ủy ban thôn cách cửa thôn xa như vậy sao? Chiếc xe này đã chạy được hơn nửa tiếng rồi thì phải?...
Xe buýt dừng lại trước một nhà máy.
Đoàn người xuống xe, nhìn tòa nhà cũ nát trước mắt, nhíu mày.
Thôn Tình Xuyên tốt xấu gì cũng thuộc sự quản lý của Hải thị, chỉ cách trung tâm Hải thị chưa tới một tiếng đi xe, sao ủy ban thôn lại rách nát như vậy?
Trần Tiện Tri nhìn cánh cửa trước mắt, sao ngay cả một tấm bảng hiệu tử tế cũng không có?
Mọi người vừa xuống xe đã nghe thấy quần chúng bên trong nhiệt tình hỏi han: "Ăn cơm chưa?" "Đi đường có mệt không?" "Có muốn uống chút nước ép không?" "Các cậu là người ở đâu thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận