Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 270:

Chương 270:Chương 270:
Người chồng uống rượu càng ngày càng nhiều hơn, thậm chí cả ngày đều say khướt, nhìn thấy Hoàng Oanh liền bới móc các kiểu, còn xông đến đánh cô để trút giận!
Hoàng Oanh biết không thể như vậy mãi.
Giống như muốn phá hủy viện trưởng cô nhi viện năm đó. Có người muốn tiêu diệt cô, vậy cô phải hủy diện đối phương trước!
Sau một lần bạo lực gia đình, Hoàng Oanh nghiến răng giết chồng trong lúc hắn đang Say rượu ngủi
Đâm từng dao một vào tim hắn, Hoàng Oanh mới cảm giác niềm vui được giải phóng đầm đìa kia.
Sau này sẽ không có ai bắt nạt cô nữa.
Cũng sẽ không có ai đá con của cô nữa.
Sau khi giết chồng, Hoàng Oanh lên kế hoạch che giấu tội ác. Cách tốt nhất là biến những chuyện này thành cô chỉ tự vệ khi bị bạo lực gia đình, cô đã lỡ tay giết chông của mình, như vậy thì có thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu hắn.
Nhưng Hoàng Oanh không nghĩ tới, hôm đó Tống Dật Thần lại tới cửa tìm cô.
*
Sau khi Tống Dật Thần rời khỏi cô nhi viện, quỹ đạo cuộc đời của anh hoàn toàn khác với Hoàng Oanh.
Nếu Hoàng Oanh không gặp phải người chồng cặn bã này, cô ấy sẽ có một tương lai tốt đẹp sau khi tốt nghiệp đại học.
Nhưng Tống Dật Thần và Tống Thanh Phong đều không phải là người học giỏi, hai người từng bị bạn học giêu cợt là "con hoang không có cha mẹ" mà phát sinh tranh chấp với họ, bị đuổi ra khỏi trường học.
Sau đó cuộc sống cũng rối tinh rối mù, anh em bọn họ dứt khoát rời khỏi cô nhi viện sớm, cũng không đi học nữa, trở thành xã hội đen lang thang đây đó. Tương lai có lẽ cũng sẽ như vậy, lăn lộn trôi qua từng ngày mà thôi.
Biết được Hoàng Oanh mang thai qua Weibo, Tống Dật Thần vốn định tới ăn mừng. Nhưng sau khi tiến vào phòng, lại nhìn thấy một người đàn ông máu tươi đầm đìa nằm trên mặt đất.
Lại nhìn đến vết thương trên người Hoàng Oanh, Tống Dật Thần nhanh chóng hiểu ra.
"Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì hết..."
Hoàng Oanh ôm bụng bầu tám tháng của cô, lầm bầm tự nói.
"Tôi... Tôi chỉ phòng vệ chính đáng, chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi!"
Tống Dật Thần làm xã hội đen nhiều năm như vậy, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra cơ thể người đàn ông đó máu thịt đầm đìa, không đâm mười mấy dao thì không thành như vậy được.
"Cảnh sát sẽ không tin." Tống Dật Thần lạnh lùng nói.
Hoàng Oanh nghe vậy, hai chân nhữn ra, ngã ầm xuống đất.
Tống Dật Thần nhìn ra được, sao cảnh sát không nhìn ra được chứ?
Là cô quá ngây thơ.
Mười năm trước khi đối mặt với viện trưởng đã rất ngây thơ, mười năm sau đối mặt với chồng của mình, cũng ngây thơ như vậy.
Mấy năm nay cô cố gắng như vậy, cố gắng học tập, cố gắng tiến lên, cố gắng làm đứa trẻ ưu tú nhất trong cô nhi viện. Nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào, cuối cùng cũng không được nhận nuôi.
Cô lại tự mình cố gắng, thi đậu đại học Hải Thị có một văn bằng không tệ, thậm chí còn có một công việc khá tốt.
Cô hẳn là đã có được một cái tương lai xán lạn, có thể có được một người nhà cùng chung huyết thống như mơ...
Cuối cùng đều là công dã tràng.
Cố gắng lâu như vậy, cũng chỉ là chuyện cười.
Hoàng Oanh cảm giác thế giới của mình phảng phất tối đen xuống, trước nay chưa từng có ánh sáng, sau này cũng sẽ không sáng lên nữa
"Cậu còn mấy tháng nữa mới sinh ra?"
Bên tai đột nhiên lại vang lên thanh âm của Tống Dật Thần.
"Hai tháng."
Hoàng Oanh thanh âm bi thương.
"Bác sĩ nói dự tính hai tháng sau sinh. Có điều, con của tôi chắc sẽ bị đưa đến cô nhỉ viện đi?"
"Chỉ hy vọng bé con đừng giống chúng ta, gặp phải một cô nhi viện lòng dạ hiểm độc như vậy.'
Hoàng Oanh cúi đầu xoa xoa bụng.
Cô từng ảo tưởng vô số lần, sẽ làm một người mẹ đủ tư cách, cho bé con một tương lai hạnh phúc... Nhưng cuối cùng đứa bé này vẫn giống như cô, chỉ có thể lớn lên trong cô nhỉ viện.
Tống Dật Thần và Hoàng Oanh đều không nói gì nữa, trong phòng yên lặng như chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận