Đám Phản Diện Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 321:

Chương 321:Chương 321:
Không biết từ lúc nào Thẩm lão sư, Thẩm Túy đã cởi áo khoác ra mặc cho mình.
"Thẩm lão sư?"
[Không phải anh ấy đã quay lại Hoành Thành với Tôn tổng sao? ]
"Tôi còn có việc phải ở lại Hải Thị."
Thẩm Túy bình tĩnh nói:
"Giang Minh Khải nói muốn quay về đoàn làm phim quay lại cảnh, liền theo Tôn tổng về Hoành Thành."
"_..
Lâm Trà không hề nghi ngờ, áo khoác của Thẩm Túy quả thực ấm áp, gió cuối thu đột nhiên không còn lạnh nữa.
Ánh đèn đường hai bên khu vườn nhỏ chiếu lên khuôn mặt Thẩm Túy, phác họa đường nét thuần khiết của anh.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô nhìn Thẩm lão sư như thế này, nhưng Lâm Trà lại cảm thấy như bị thôi miên.
Lâm Trà hỏi hoàn toàn theo bản năng: "Thẩm lão sư, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
*
Thẩm Túy im lặng, cúi đầu nhìn Lâm Trà, anh vẫn chưa trả lời.
Đột nhiên có người xô ngã chiếc ghế Lâm Trà đang ngồi làm túi xách của Lâm Trà rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, chiếc vòng cổ đính viên kim cương hồng 10 cara rơi xuống đất.
Suy nghĩ của cô bị gián đoạn, Lâm Trà không quan tâm đến câu trả lời của Thẩm Túy mà ngập ngừng nhặt chiếc vòng cổ lên.
Chiếc túi xách này là phiên bản giới hạn rất phù hợp với bộ váy của cô. Chiếc túi rất nhỏ không đựng được bất cứ thứ gì ngoại trừ điện thoại di động và son môi. Lâm Trà không nhớ mình còn nhét một chiếc vòng cổ vào trong túi.
"Được rồi! Lâm Trà, Nhu Nhu đang tìm kiếm chiếc vòng này cổ khắp nơi. Hóa ra cô đã lấy trộm nói"
Một giọng nữ sắc bén vang lên, Lâm Trà quay lại và nhìn thấy Liêu Vũ Hàm và Lâm Sở Nhu đang đi tới phía sau cô.
Liêu Vũ Hàm nhìn thấy chiếc vòng cổ trong tay Lâm Trà nên bước tới để giật lại.
"Thật không ngờ cô lại vô liêm sỉ như vậy! Không phải mục đích thực sự của cô khi đến bữa tiệc tối này là để ăn trộm thứ gì đó chứ! Nhu Nhu mau nhìn xem, đây có phải là chiếc vòng cổ mà bố mẹ cậu đã tặng cậu vào ngày sinh nhật không!"
Lâm Sở Nhu nhìn Lâm Trà với đôi mắt phức tạp.
Sau đó cô ta nhìn vào chiếc vòng cổ mà Liêu Vũ Hàm đang nói đến, do dự một lúc rồi nói: 'Đúng, đây là chiếc vòng cổ tôi đã đánh mất."
"Quả nhiên! Lâm Trà chính là người trộm đồi! Hiện tại tang chứng vật chứng đều có đủ."
Những vị khách đang định về biệt thự nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng cãi vã ngoài vườn. Họ đều dừng lại xem.
Lâm Chiêu Dật vừa nói chuyện kinh doanh với Hạ Vân Tề và những người khác. Khi nhìn thấy Lâm Sở Nhu và Lâm Trà ở giữa đám đông, anh cũng chen vào.
"Nhu Nhu, em đang nói cái gì thế!" Lâm Chiêu Dật tiến lên mắng một tiếng mà không có giải thích.
Một tia buồn bã hiện lên trong mắt Lâm Sở Nhu.
Cô ta nhanh chóng chế nhạo: "Lâm Chiêu Dật, anh không hỏi cái gì liền nói là do em đang gây sự?”
"Chẳng lẽ do Lâm Trà sao? Chắc chắn em lại đang làm khó cô ấy nữa!"
Sắc mặt Lâm Chiêu Dật nghiêm nghị: "Mau cất chiếc vòng cổ đi. Cứ coi như hiểu lầm đi. Đừng gây rắc rối nữa!"
Lâm Sở Nhu nhìn Lâm Chiêu Dật với vẻ hoài nghi, niềm hy vọng trong lòng cô ta lập tức †an thành mây khói.
Cô ta hít một hơi thật sâu, trên môi nở một nụ cười quái dị rồi đột nhiên đến gần Lâm Chiếu Nghĩa:
"Anh ơi, bây giờ Liêu Vu Hàm đang vu oan cho Lâm Trà tội ăn trộm chiếc vòng cổ! Anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là giúp Lâm Trà chống lại em và nói rằng em gài bẫy cô ấy.
Hoặc là giúp em buộc tội Lâm Trà! Trường hợp trước, nhà họ Lâm của chúng ta sẽ mất mặt trong giới hào môn.
Trường hợp sau, chỉ có em gái thân yêu cũ của anh sẽ xấu hổ. Anh chọn một cái đi!"
Lâm Chiêu Dật sững người.
Anh nhìn Lâm Sở Nhu không hiểu sao, em gái anh vốn rất ngoan ngoãn trước đây giờ lại trở nên cực kỳ kỳ lạ.
"Nhu Nhu, em——!I"
Vẻ mặt của Lâm Sở Nhu vẫn bình tĩnh. Cô ta liếc nhìn Lâm Trà một lúc qua khóe mắt. Có lẽ cô ta sẽ cảm thấy có chút áy náy, nhưng khi nhìn Lâm Chiêu Dật cô ta lại thờ ơ.
Cô ấy muốn tạo lại con đường trong giấc mơ của mình.
Chỉ khi cuộc sống của những nhân vật phản diện như Lâm Trà trở nên tồi tệ hơn thì cuộc sống của nhân vật chính sẽ tốt hơn.
Cho dù chỉ có Lâm Trà là hiểu cô ta thì cũng không thể thay đổi được điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận